Tối hôm trước khi đi gặp Ly, tôi băn khoăn không biết có nên cho chồng biết việc này không. Mấy bữa nay thấy anh tất tả đi giải quyết chuyện làm ăn, ngày nào về cũng tôi mịt nên tôi không muốn anh bận tâm thêm, thế là chặc lưỡi, là tự nói với mình: “Thôi kệ, chỉ nói rõ ràng với cô ta thôi chắc cũng không sao”.
Đêm ấy thấy tôi trằn trọc, Thành vòng tay ôm lưng vợ rồi bảo:
– Ngủ đi em, em trăn trọc làm anh cũng không ngủ dc. Mai anh bận lắm vì phải đi một loạt các ngân hàng.
– Ùm… tôi khẽ trả lời rồi cố gắng nhắm mắt, vỗ về giấc ngủ.
Đêm ấy, tôi mơ thấy ác mộng. Tôi mơ thấy Thành dắt bé Moon đi về phía trước một con đường sâu hun hút, sương khói mờ ảnh. Tôi đứng ở một nơi, chân không thể nhấc lên được, miệng chỉ biết gào gọi tên con và chồng mãi không thôi. Ú ớ, tôi giật mình tỉnh dậy thì thấy Thành lay tôi. Lúc tôi hoàn hồn thì anh ấy ôm tôi một lúc thật chặt, miệng lẩm bẩm:
– Xin lỗi vì làm em lo lắng.
Đến khi tôi bình an thì anh ôm tôi, nhẹ thò tay vào trong áo để xoa lưng cho tôi, anh luôn nhớ thói quen này của vợ.
Sáng. Tôi trang điểm dậm một chút để che quầng thâm trên mắt sau nhiều đêm không an giấc rồi đến chỗ hẹn gặp Ly.
Những tưởng tôi sẽ gặp lại người phụ nữ ấy trong dung mạo đắc thắng, kẻ cả của người thắng cuộc nhưng thật sự lại không phải thế, trông cô ấy cũng tàn tạ, mệt mỏi và xơ xác cực độ. Màu son nhạt cũng không thể che được vết nứt nẻ trên môi của Ly. Vừa gặp tôi, Ly bảo:
– Em ngồi đi, chị cũng định không sớm thì muộn cũng phải gặp em.
Tôi nhìn y một lượt rồi bảo:
– Quả thật nhìn thấy chị lúc này thì tôi hiểu rằng trong cái mới bung xung này cả ba chúng ta chẳng ai sung sướng cả. tất cả cùng khổ như nhau, vậy cớ gì mà chị vẫn không buông anh ấy ra.
– Nếu chuyện tình cảm nói buông là buông thì chắc không có người điên vì tình em nhỉ – Ly bảo – Thành là mối tình đầu thật sự của chị nếu không kể đến những chuyện tình nhắng nhít tuổi học trò. Khi quyết định về sống với anh ấy là chị đã nguyện trong lòng là sống hay chết sẽ là người của anh ấy rồi. Nếu Thành xấu xa đi một tẹo thì chắc chị chẳng nặng lòng như thế.
– Nếu biết thế sao chị còn dằn hắt, hành hạ anh ấy làm gì để người ta không chịu nổi.
– Ban đầu chị cứ nghĩ yêu là phải thế, phải thể hiện cho ng ta biết không có người ta thì mình đến thở cũng không muốn. Nào ngờ điều đó làm người ta ngợp thở. Rồi đến khi nhận ra thì muộn rồi, thành thói quen rồi. Đến sau này khi ra viện thì lại bị mặc cảm, tự ti và cái tâm lý sợ mất lại càng nhiều hơn.
– Nhưng anh ấy đã dứt khoát rồi thì chị nên buông chứ?
– Đến khi anh ấy kiên quyết đi thì lại là cảm giác hối hận, nghĩ rằng vì lỗi mình nên anh ấy mới thế, chỉ cần mình xin lỗi thì anh ấy sẽ lại quay về mà không biết rằng anh ấy đã hết yêu. Đến khi nhận ra anh ấy hết yêu thì không cam lòng.
Chả hiểu sao khi nhìn bộ dạng của Ly, nghe lời chị nói, tôi lại không còn thấy ghét người phụ nữ này, phải chăng người ta bảo đàn bà sâu sắc như cơi đựng trầu là vậy. Tôi thấy tội nghiệp chị ta, tội nghịệp Thành và tội nghiệp cả chính bản thân mình.
– Vì không cam lòng nên chị đẩy anh ấy vào đường cùng.
Ly cúi mặt:
– Cũng chỉ muốn đẩy người ta về cuối đường để hi vọng người ta lại về với mình, ai ngờ càng làm càng thấy sai.
– Tôi cũng nghe Thành nói ba chị có nhúng vào việc này.
– Thì làm ăn mà, một công đôi chuyện thôi.
– Thế giờ chị định thế nào?
– Thế em định thế nào?
– Nút thắt là chị, chị buông bỏ đi để chúng tôi có được cuộc sống dễ thở hơn.
Ly không nói gì cả, không trả lời cũng không đồng ý hay từ chối. Cuộc gặp của chúng tôi đi vào bế tắc.
Có lẽ bố mẹ tôi nói đúng, tôi nên cùng Thành thoát khỏi nơi này để thời gian giúp Ly quên đi mọi chuyện. Đã đến lúc nếu muốn cứu gia đình, tôi cần phải quyết định rồi.
Tối nay tôi sẽ nói chuyện với chồng.
Theo Afamily