Thứ Bảy, 6 tháng 5, 2017

Em có dám ký đơn không ? Hãy ký nó trước khi đưa cho anh Phần 5

Sau khi chồng bỏ đi, bà GV kinh hãi đi vào nhìn tôi. Tôi bảo bà:

– Nếu quá 12h anh ta không về, thì bác thay ngay cái khóa màu vàng cho em.

Tôi cũng bỏ ra ngoài, rủ đứa bạn thân đi uống rượu. Tôi là thế, tôi sợ cảm giác cô đơn. Và nhất là sự cô đơn kèm theo sự tuyệt vọng. Tôi sẽ không thể nằm ở nhà lúc này để gặm nhấm nó.

Lúc này gần 10h tối. Hạnh, bạn tôi, bảo cứ đi lên quán X ở phố Y đi. Vẫn đang phải tiếp đối tác ở đó, nhưng sắp xong rồi. Chắc khi tôi tới nơi thì cũng xong.

Nhưng tôi đến nơi, đợi Hạnh mãi vẫn chưa xong. Tôi cáu tiết, bảo “Xong chưa? Lâu quá thì tao lượn 1 mình đây”

Hạnh bảo “Hay mày lên đây, đang uống dở chai beer, chưa xuống được. Cũng chẳng có ai đâu, mỗi khách ruột của tao thôi”

Lằng nhằng một lúc thì tôi đồng ý lên. Sai lầm nối tiếp sai lầm. Cuộc gặp gỡ định mệnh bắt đầu từ đây.

Minh là khách hàng thân thiết của Hạnh. Từ chỗ khách hàng thì họ gần như trở thành những người bạn tâm giao. Ấn tượng ban đầu của tôi về Minh là rất bệ vệ, hơi lùn, làn da ngăm ngăm rắn rỏi. Hơi béo, nhưng các nét trên gương mặt góc cạnh, nam tính.

Em có dám ký đơn không ? Hãy ký nó trước khi đưa cho anh Phần 5

Điểm cộng của Minh là nói chuyện rất có duyên, hài hước. Mỗi lần sảng khoái là anh ta ngửa cổ trên trời cười không biết trời đất là gì nữa. Ở Minh là sự pha trộn nhiều thứ mà tôi thực sự không biết gọi tên ra. Chút thông minh, chút ngố, chút nhiệt thành, chút lạnh lùng, chút chân thành, chút ma mãnh, chút tử tế, chút xảo quyệt.

Đó là sau này, qua một quãng thời gian tiếp xúc tôi mới có nhận xét như vậy. Chứ lần đầu gặp anh, tôi gần như không có chút để tâm nào.

Tôi bảo Hạnh “Tối nay ngồi lâu lâu với tao 1 lúc, tao điện cho lão Hùng báo cáo cho đỡ sốt ruột nhé?”. Minh nhìn tôi, cười cười, nói “Em gọi đi, để anh cũng gọi điện xin phép vợ anh”. Cả 3 cùng cười xòa.

Và chúng tôi ngồi cùng nhau đến gần 12h, khi đã là những vị khách cuối cùng thì rời đi. Tôi hơi chếnh choáng, Hạnh chủ động bảo: “Anh Minh đưa Hạnh về giúp em được không?”, vì lúc đến Minh đến bằng taxi, Hạnh thì vẫn vướng xe. Tôi đưa tay ra hiệu không cần, nói “bác lên xe em đưa bác về tận nhà, sao lại phải đưa em về chứ. Có ai say đâu”

Minh khoanh tay đứng nhìn chúng tôi sắp xếp, nói:

– Bạn em tự về được đấy. Em đừng lo.

Tôi bảo ok, tạm biệt, rồi lái xe ra về. Tôi không biết rằng Minh cũng đã bắt taxi đi theo tôi về tận nhà. Đến nơi, chiếc xe vượt lên song song, nháy đèn ra hiệu, Minh hạ kính xuống, ló mặt ra và nói: “Chúc ngủ ngon”.

Tôi thoáng bất ngờ, nhưng trong lòng thì tự nhủ “Đồ….điên”.

Khi tôi trở về, chồng tôi vẫn chưa về. Và tôi không nhớ vô thức hay có ý thức, lúc về, không nhìn thấy giày của chồng, tôi vẫn khóa cái khóa cũ mà không hề thay khóa.

Chồng tôi đi cả đêm không về. Đó là lần đầu tiên anh đi kiểu này, trừ những hôm công tác.

Tôi nằm đợi nghe tiếng mở cửa nhưng không có. Tôi chìm vào giấc ngủ đầy mộng mị lúc gần 3h sáng.

Ngày hôm sau, tôi vẫn dậy và chỉn chu đi làm bình thường. Công việc của tôi luôn bận, thật may vì nó khiến tôi đôi lúc quên đi những vấn đề đang gặp phải.

Lúc tôi về, vẫn không thấy chồng tôi. Bác GV tự động chạy ra nói:

– Cậu T về lúc chiều rồi lại đi rồi cô ạ. Không thấy dặn cơm nước gì cả. Tắm xong lại đi.

Tôi vào phòng thay quần áo, thừ người ra. Thâm tâm cảm thấy liệu mình đã nặng lời với chồng không? Chồng tôi sĩ diện và tự ái rất cao, “mèo mả gà đồng” hẳn đã gây cho anh sự tổn thương không nhỏ.

Nhưng tôi đã lỳ lợm không gọi, không nhắn cho anh tin nào. Tôi tự động viên mình, đã đi là phải tự về.

Cứ như vậy 5 hôm, chồng tôi ngủ ở cơ quan, trở về nhà vào buổi chiều lúc tôi vẫn chưa về. Cũng may thời gian này con trai tôi đang chơi nhà ngoại.

Đến sáng thứ 7 thì chồng tôi gọi điện.

Giọng mệt mỏi “Em qua cơ quan anh lát được không?”

– Tại sao tôi phải qua?

– Anh….mệt!!

– Mệt thì anh tự về nhà nằm nghỉ. Đừng cư xử như đàn ông độc thân nữa.

Tôi chua chát đáp.

Im lặng, và những tiếng tút dài.

Ngồi trong phòng làm việc, tôi ngửa mặt lên vì ko muốn để đồng nghiệp thấy nước mắt tôi đang chực chảy ra. Đến giờ tôi cũng không hiểu tại sao tôi là vợ, lại vô cảm và lạnh lùng đến mức vậy.

11h trưa, tôi loanh quanh, rối bời nghĩ không biết nên đi ăn cùng đồng nghiệp hay sẽ ghé cơ quan anh. Và tôi đã đến cơ quan anh.

Bình thường cơ quan anh ko làm việc vào thứ 7, nhưng cũng có những ngoại lệ, tuần nào nhiều việc một số người vẫn đi làm. Hôm ấy phòng anh có 4 người, kể cả anh, đi làm.

Lúc tôi đi vào cổng có gặp 2 người phòng anh. Họ bảo, sếp đang trên phòng, anh có vẻ mệt.

Theo Afamily

Related Posts: