Ngày nào hai chúng tôi cũng quần nhau như thế, như thể bù đắp lại quãng thời gian lạnh lẽo vừa rồi. Sáng dắt nhau rong ruổi đi chơi khắp hang cùng ngõ hẻm của Đà Lạt, về đến phòng lại quấn nhau như đôi sam còn hơn ngày mới cưới.
Thành mang đến cho tôi hết ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác. Anh sáng tạo hơn, chiều chuộng tôi hơn và thích thú khi nhìn thấy tôi tròn mắt kinh ngạc. Sau mỗi cuộc yêu, tôi nằm sấp tận hưởng, còn Thành lấy khăn ấm lau người cho tôi rồi anh nằm bên ve vuốt cho đến khi tôi chìm vào giấc ngủ ngon trong vòng tay anh…
Tôi chìm vào giấc ngủ, nhưng đầu óc không thôi mụ mẫm: anh đã từng làm tình với cô ta như thế này sao? Anh đã từng hôn hít ôm ấp và ve vuốt cô ta như thế này ư? Anh chắc hẳn cũng đã từng thì thầm vào tai cô ta những lời yêu và mê đắm ngắm nhìn cô ta sung sướng trong vòng tay anh ấy…
Suy nghĩ ấy váng vất trong đầu, khiến tôi không yên ổn được. Nhưng đó chỉ là sóng ngầm. Chính Thành, anh đã khiến con sóng ấy thành phong ba bão táp…
Ngày thứ ba, sau khi đi chụp ảnh, vui chơi đã đời ở thuỷ điện Ankroet, vừa về đến phòng, tôi đã thấy Thành vội ra ngoài ngay khi nhận được một tin nhắn điện thoại. Nhìn vẻ mặt tái ngắt của anh, tôi biết có vấn đề. Vài phút sau, anh quay vào phòng với lấy cái áo khoác rồi bảo tôi:
– Anh đi có việc tý
– Anh đi đâu? Anh ở lại cho em – tôi lạnh mặt lia mắt đến anh.
– Em thật vớ vẩn, anh đi một chút rồi về – anh gắt.
Tôi gào lên như một con điên:
– Người đàn bà đó chứ gì? Nó phải không? Anh đưa điện thoại cho tôi!
Vừa gào, tôi vừa sấn đến quyết giật cho bằng được cái điện thoại nhưng anh cũng quyết giữ lại, vừa giơ tay cấm điện thoại lên cao, anh vừa nhìn tôi nói, vẻ mặt anh cũng rất thê lương, hình như có vài tia máu đỏ lên trong mắt anh:
– Anh sắp ngột ngạt không chịu nổi rồi, hình ảnh của em lúc này không khác gì cô ấy những năm về trước. Anh sợ mình sắp sửa không chịu nổi mà buông tay. Để anh đi, anh hứa sẽ về sớm.
Nghe anh nói thế, tôi ngồi bệt xuống đất khóc tức tưởi, còn Thành một lần nữa bỏ mặc tôi giữa hoang vu của cuộc đời.
Vì sao tôi, một người phụ nữ xinh đẹp, biết kiếm ra tiền, có giáo dục đàng hoàng mà giờ đây như một con mụ nạ dòng quá quắt đến mức chồng mình sắp không chịu nổi.
Vì ai tôi ra nông nỗi này?
Người ta từng bảo, không thấy thì không đau. Dù biết điều ấy nhưng tôi lại cố chấp muốn cho mình không còn đường lùi trong mối quan hệ này. “Ngọc ơi, mày cần phải tận mắt chứng kiến hai con người ấy để kết thúc nỗi đau dai dẳng này”, tiếng nói từ trong sâu thẳm ấy cứ vang lên. Nó tựa như tiếng gọi của âm hồn khuyến dụ thân xác trống rỗng của tôi.
Định vị điện thoại cho thấy anh đến khu vực khách sạn Du Parc, gần nhà thờ con gà. Nhào nhào chạy ra cổng, vẫy chiếc taxi, tôi dồn dập bảo tài xế:
– Cho tôi đến khi vực nhà thờ con gà.
Người tài xế liếc nhìn tôi qua kính chiếu hậu, có lẽ anh ta nghĩ có một con thần kinh đầu tóc rũ rượi, nước mắt son phấn nhoè nhoẹt đang ngồi trong xe của anh ta.
Xe chạy qua khu vực nhà thờ, nhìn vào sân, quả thật tôi thấy chồng mình đang đứng đối mặt với cô người yêu cũ. Hai tay anh nắm vai người phụ nữ ấy, nói điều gì đó với vẻ rất dịu dàng, còn Ly cúi mặt, có vẻ như đang khóc rấm rứt.
Mọi thứ vỡ vụn trong tôi.
Bi kịch cứ nối tiếp bi kịch.
Tôi mệt mỏi rồi.
Buông xuôi thôi.
– Anh cho tôi ra bến xe Phương Trang ngay đi – tôi nghẹn giọng bảo với người tài xế.
Thế đấy, 6 tiếng vất vưởng trên xe cuối cùng tôi cũng về đến nơi trú ẩn của mình, đó là nhà bố mẹ, nơi tôi có một tuổi thơ êm đềm không chút vướng bận.
Vừa nhìn thấy bộ dạng lôi thôi, lếch thếch của tôi, mẹ nắm vai tôi vừa khóc vừa lắc mạnh: “Ối con ơi, sao con lại thế này. Sao con khổ thế này hả con”.
Tôi khóc như vưa, quỳ sụp xuống chân hai người sinh ra mình mà thổn thức: “Con mệt rồi, rã rượi rồi, bố mẹ thương con với. Con buông bỏ thôi”.
Bố tôi nhìn đứa con gái duy nhất của ông, ngấn mắt có nước, ông quay mặt đi rồi bình thản bảo: “Nhấc lên được thì bỏ xuống được”. Rồi ông quay sang mẹ: “Thôi bà đừng khóc nữa, sắp xếp cho con nó dọn về đây, cứ khóc thế thì làm được gì”.
Cho đến tận bây giờ, tôi vẫn rất biết ơn sự bình tĩnh của người đàn ông mà tôi thần tượng suốt cuộc đời ấy. Bố là vậy. Dù có trời sập, bố vẫn bình tĩnh giải quyết rốt ráo từng vấn đề.
Thế là từ hôm ấy, tôi và bé Moon, đứa con gái hai tuổi của tôi chính thức dọn về nhà ông bà ngoại ở.
Và tôi cũng chuẩn bị thủ tục để ly hôn.
Theo Afamily