Câu chuyện của chị NoiNhoHaNoi84 khiến nhiều bạn nuối tiếc vì đoạn kết dở dang. Thế nhưng, Một tác giả chieubuon16 đã viết tiếp câu chuyện như một luồng gió mới tiếp nối những tâm sự đang bỏ ngỏ mà nhiều chị em đang muốn bày tỏ. Hi vọng chương 2 sau đây sẽ không làm cho mọi người phải chờ đợi
KỲ 1 “Em có dám ký đơn không? Hãy ký nó trước khi đưa cho anh”
Thành, chồng tôi không tơ tưởng đồng nghiệp nhưng lại dùng dằng với tình cũ mãi không dứt. Trước khi đến với tôi, anh từng kể trong thời gian đi du học đã từng chung sống với cô gái tên Ly. Hai người sống với nhau 4 năm, Ly yêu anh đến mức ngưỡng mộ, làm gì, đi đâu nhất nhất Ly đều hướng về anh. Anh bảo hồi đó, ăn ngủ nghỉ gì Ly cũng bắt anh phải để facetime để cô ấy có thể nhìn thấy anh.
– Yêu thế thì tốt chứ sao, tôi hỏi
– Không. Ban đầu tình yêu ấy làm anh hạnh phúc, nhưng sau thì mệt mỏi, ngột ngạt.
Người bạn chung của tôi với anh kể, thực ra anh định ở lại Úc lập nghiệp, nhưng Ly là con một, gia đình có doanh nghiệp xuất nhập khẩu gỗ, ba mẹ muốn Ly về Việt Nam để sau này thừa kế. Vì anh nên Ly không nỡ quay về, hai người nhùng nhằng mãi cho đến tận lúc ba Ly phải sang tận Sydney để nói chuyện với anh, mời anh về để làm cùng ông, lúc đó anh mới siêu lòng.
Thế nhưng chỉ hai năm sau, việc hợp tác này bất thành khi anh phát hiện ba mẹ Ly xem anh như một con cờ chỉ nhằm mục đích con gái họ về nước. Mâu thuẫn trong công việc, phát hiện tình cảm của mình k được gia đình người yêu vun vén thật sự như họ nói, cộng với sự ỷ lại hoàn toàn của Ly vào anh khiến anh mệt mỏi và ngày chia tay đã đến.
Rồi anh gặp tôi khi tôi với anh làm việc ở hai công ty đối tác. Rồi chúng tôi lấy nhau.
Đến tận khi có con rồi tôi mới biết anh vẫn qua lại với người kia.
Đỉnh điểm là vào ngày mồng một tết vợ chồng tôi về nhà nội, sau khi uống rượu xong, chồng tôi vào buồng nằm nghỉ, khi tôi vào thì thấy tin nhắn facebook hiện lên ngay trên màn hình “Em nhớ anh, nhớ những ngày năm mới ở Sydney”, tôi có cảm giác như ai đó đánh mạnh vào gáy mình.
Xâu chuỗi lại sự việc, mỗi lần nhận điện thoại anh đều đi ra góc khuất, rồi không cho tôi đụng đến điện thoại của anh bằng cách thay pass, pass zalo, facebook trước đây công khai giờ cũng bị đổi, linh tính của một người vợ, tôi biết chồng mình có vấn đề nhưng hỏi anh, anh chỉ nhăn nhó: “Tào lao”.
Giờ thì bắt tận tay rồi, không giữ được bình tĩnh, tôi ném thẳng chiếc điện thoại vào mặt anh và bảo: “Xem đi, ai nhắn cho anh?”.
Chắc có tật giật mình, anh gầm lên: “Mồng một tết đừng có phát điên”.
Như cái bờ đất mỏng manh không ngăn được dòng lũ, thế là tôi khóc như mưa, bao nhiêu ấm ức được thể trút ra hết. Mẹ chồng tôi nghe tiếng om sòm chạy vào, sau khi nghe chuyện, bà buông thong một câu: “Nhiền khi mày suy diễn ấy chứ, con Ly đó mẹ biết, nó yếu đuối tình cảm nhưng thằng Thành một khi dứt là dứt. Con mẹ mẹ biết tính. Mà nếu có thì mày xem lại mình sao chứ, vợ để chồng có bồ thì phải nhìn lại mình”.
Tôi bị sốc toàn tập vì không nghĩ mẹ chồng tôi, người mà tôi cũng quý mến mà có thể thốt lên lời đó.
Sau này tôi rút ra, đúng là dù con dâu có tốt đến đâu, dù con trai có sai đến đâu thì những người mẹ cũng chỉ bênh con mình mà thôi. Không bao giờ có chuyện họ bênh dâu.
Tối hôm ấy, mặc kệ là mồng một tết, tôi mang con về mẹ dù chồng tôi bảo: “Đừng để mọi người phải xúi quẩy cả năm vì cái thói đồng bóng của em”.
Tối đấy tôi về nhà, bỏ con cho mẹ là chui ngay vào phòng, sau khi mẹ cho cháu ăn thì vào phòng tôi. Ban đầu tôi không định kể cho mẹ nghe nhưng cứ thấy bà ngồi ở cạnh giường là nước mắt tôi lại không kìm được. Tôi ôm tay mẹ khóc hù hụ rồi kể cho mẹ nghe tất cả nỗi ấm ức của tôi kể cả những lời mẹ chồng tôi nói.
Mẹ tôi cũng khóc bảo: “Mẹ nuôi con lớn, nuôi ăn học bằng người, không ngờ cũng có ngày này”.
Rồi mẹ xuống nói chuyện với bố, đến khi tôi xuống thì thấy bố ngồi trầm ngâm góc nhà, cửa cổng đóng kín vì có lẽ ông không còn muốn tiếp khách khứa vào dịp tết. Tôi thấy ánh mắt của ông đăm đắm.
Có lẽ ông xót con gái!
Sáng hôm sau, tôi xuống nhà chào bố mẹ để về, tôi nghĩ kỹ rồi, cuộc chiến này không nên để bố mẹ tôi phải nhúng vào vì đó là chuyện riêng của tôi. Vả lại, tôi tin mình có đủ bản lĩnh để mang được chồng về và không muốn cha mẹ phiền lòng. Chưa kể, nếu đụng đến xui gia thì chuyện còn lùm xùm hơn nữa. Tôi không muốn vì chúng tôi mà cha mẹ hai bên bất hoà, việc này chưa giải quyết xong lại đến chuyện khác, thế nên tốt nhất tôi phải chủ động thôi.
Trước khi tôi ra khỏi cửa, mẹ tôi mắt đỏ hoe, chỉ có bố cất lời: “Cuộc đời làm cái gì sai cũng có thể làm lại kể cả kết hôn. Thế nên nếu không thể cứu vãn thì bố mẹ ủng hộ con”.
Tôi nghe bố nói như vậy tủi thân nước mắt như mưa nhưng không dám khóc lớn tiếng vì sợ mấy ngày tết làm bận lòng cha mẹ, làm hàng xóm tò mò, không hay.
Hạnh phúc của tôi, tình cảm cha con của con tôi đang chờ cách giải quyết của tôi.
Tôi phải về nhà thôi.
Theo Afamily