Bà chưa bao giờ thôi tin rằng con trai đang sống tốt ở một nơi nào đó, chỉ là nó không biết cách để trở về mà thôi. Bà nhất định sẽ không bao giờ bỏ cuộc, nhất định có một ngày bà sẽ tìm lại được con trai thôi.
ảnh minh họa
Tôi bị lạc mất mẹ khi tôi lên 4 tuổi, chẳng rõ tôi tuột khỏi tay bà từ lúc nào, chỉ nhớ rằng khi tôi quay người lại đã không thấy mẹ ở đâu. Lo lắng, sợ hãi tột độ. Chả nhẽ, mẹ bỏ rơi tôi sao.
Mẹ bảo sẽ quay lại đón tôi mà. Tôi sinh ra trong một gia đình nghèo có 3 anh em, nhà cũng chẳng giàu có gì. Rõ ràng, mẹ đã bảo tôi: “Con nhớ bám chặt tay vào người mẹ nhé, ở đây đông lắm đấy” thế mà chỉ vì mải nhìn theo con gấu bông của cô bé đó mà tôi lỡ buông tay áo mẹ ra.
Rồi, tôi thấy một người phụ nữ có bóng lưng nhang nhác giống mẹ “A, mẹ đây rồi”, tôi vội chạy theo người phụ nữ đó nhưng “mẹ” cứ đi mãi, đi mãi mà chẳng thèm nghe thấy tiếng tôi gọi đằng sau cả. Đến khi đuổi kịp thì lại nhận ra đó không phải mẹ của mình. Tôi bàng hoàng tột độ. “Đây là đâu?? Mẹ ơi… Mẹ ở đâu…”
Một thời gian sau, tôi được cơ quan phúc lợi xã hội địa phương tìm thấy và giới thiệu cho tôi một cặp vợ chồng thành phố giàu có. Nói thật, từ ngày về làm con nuôi của “bố mẹ” cuộc sống của tôi như bước sang một trang mới. Những ngày cơm chẳng có mà ăn, áo chẳng có mà mặc, phải ngủ chui rúc ở đầu đường xó chợ đã kết thúc và thay bằng việc được ăn những món ngon chưa bao giờ được ăn, mặc những chiếc áo mới thơm tho và ngủ trên một chiếc giường ấm áp.
25 năm trôi qua, giờ tôi đã trở thành một doanh nhân thành đạt, bố mẹ nuôi chăm sóc tôi rất tốt, giờ với tôi họ chẳng khác nào bố mẹ ruột cả. Thế nhưng, chưa bao giờ tôi thôi việc nhớ về “bố mẹ đẻ” của mình, dù không biết lúc này họ có đang tìm tôi không nữa?? có nhớ tôi như tôi nhớ họ đau đáu từng ngày không?? Anh chị tôi chắc giờ đều đã lớn, có được đi học không nhỉ??
Dù biết là điều đó có lỗi với bố mẹ nuôi nhưng chưa khi nào tôi thôi mong nhớ tìm lại được bố mẹ đẻ của mình cả, mặc dù, kí ức tuổi thơ đã dần phai mờ. Công việc “mò kim đáy bể” ấy cứ kéo dài mãi, dài mãi, tưởng chừng như chẳng bao giờ có kết quả vậy.
Nhưng rồi một ngày, tôi tìm được mẩu hình ảnh về nhà máy mới xây dựng ở ven sông cạnh ngôi làng trông rất giống nơi tôi từng ở, cũng là rặng dừa ấy, cũng là cảm giác ấy, sao nó cứ thân quen thế nào.
Quả nhiên, vừa đặt chân đến đó, cậu bé 4 tuổi trong tôi dường như hiện ra, cậu ấy dẫn tôi đi trên con đường tôi chưa từng đi, rẽ qua những ngõ rẽ tôi còn chẳng biết nó tồn tại. Rồi, một ngôi nhà tranh xuất hiện ở cuối ngõ rẽ đó.
Sau 25 năm, dường như tôi đã tìm được nơi tôi từng thuộc về, tôi run run lại gần gõ cánh cửa ấy. “Cốc… cốc”, sao chẳng còn ai ra mở cửa thế này, bố mẹ tôi, họ đã đi nơi khác sống rồi sao??
“Cốc… cốc”, tôi tiếp tục gõ, khoảng thời gian đợi chờ một ai đó mở cửa cứ dài như 25 năm qua vậy. Cuối cùng, cũng có người ra mở cửa, nhìn tôi đầy ngạc nhiên:
- Cậu là…
- Cháu, cháu xin lỗi nhưng không biết nhà cô từng có một cậu con trai nào từng bị lạc cách đây 25 năm, khi cậu bé đó 4 tuổi không??
- Cậu biết về Lạc. Cậu biết nó sao?? Thằng Lạc giờ đang ở đâu?? Xin cậu cho tôi biết với. Tôi đi tìm nó suốt 25 năm trời vẫn không hề có chút tin tức nào.
- Cháu… Bác là… Cháu tìm đến vì thấy những hình ảnh quen thuộc trong kí ức. Cháu cũng chẳng còn nhớ được khuôn mặt mẹ ruột của mình trông như thế nào nữa. Nhưng cháu còn giữ vật này, đó là chiếc áo mẹ mặc cho cháu ngày hôm đó và món đồ chơi anh cháu làm cho cháu chơi hồi còn nhỏ. Cháu… vẫn còn giữ nó, bác có thấy chúng quen không??
- Cậu… Lạc… Lạc ơi, con trở về rồi. Cuối cùng con cũng trở về với mẹ rồi. Con trai ơi, mẹ nhớ con khôn xiết suốt 20 năm qua.
Hai mẹ con tôi ôm chầm lấy nhau sau cuộc hội ngộ tưởng chừng như không thể xay ra. Cứ giống như một phép màu, tình mẫu tử thiêng liêng đã giúp tôi tìm lại mẹ đẻ của mình sau 25 năm như chưa từng có cuộc chia ly.
Theo blogtamsu