Lý do anh rời đi khỏi thành phố này hẳn cũng nhiều như lý do ngày ấy anh rời bỏ em đi đúng không? Thật ra em đã biết anh có người yêu mới đã rất lâu rồi.
Kể cũng lạ anh nhỉ! Ai đời đã chia tay nhau rồi mà anh còn bắt em viết một bài ngôn tình cho riêng anh đi. Một bài viết để lúc anh chuẩn bị rời khỏi thành phố này, anh sẽ mang nó đi như là một tài sản anh đã có được suốt hai năm sống ở đây. Ừ thì em sẽ viết, viết cho anh đọc và viết để em lãng quên anh vì em biết anh đã không còn tình cảm nào dành riêng cho em nữa rồi!
Anh này, lúc anh rời khỏi đây, anh sẽ mang theo một trái tim đang đầy rẫy những vết thương chằng chịt lên nhau của một cô gái – một cô em đồng nghiệp – một cô người yêu cũ – và rồi quay lại là một người đồng nghiệp đầy xa cách. Anh biết không, đã rất lâu rồi trái tim em mới có thể đập loạn nhịp vì một ai đó. Loạn nhịp vì giọng nói của anh, loạn nhịp vì nụ cười của anh, loạn nhịp vì mùi nước hoa của anh và loạn nhịp bởi hàng tá những thứ khác thuộc về anh
Anh biết không đã có lần em nhớ anh, nhớ mùi hương của anh đến nỗi cầm lấy chiếc áo khoác của anh để tìm đến một mùi hương vừa quen vừa lạ. Và cũng đã rất nhiều lần em chợt mỉm cười ngô nghê khi nghĩ đến những kỷ niệm của hai chúng ta. Em nhớ lần đầu tiên anh nắm tay em khi hai chúng ta đang đứng mua chiếc mũ len hình con gấu trúc. Em nhớ đêm lãng mạn đầu tiên dưới ánh nến, âm nhạc và 2 ly rượu vang của chúng ta. Em nhớ buổi hẹn hò đầu tiên của chúng ta, hai đứa lếch từ quán này qua quán khác chỉ với mục tiêu ăn hết những món ăn trong list món ăn ngon phải ăn khi đến thành phố này.
Em nhớ cả khoảnh khắc anh nắm tay em thật chặt đi qua những dãy sách ngôn tình chỉ để em tìm ra một cuốn thơ tình và hành anh đọc nó cho em mỗi ngày. Em nhớ có người đã từng nói với em: "Không mong là tình đầu nhưng mong là tình cuối". Em nhớ có người nhìn em chăm chú lúc đọc sách rồi hỏi: "Nếu hoàn cảnh anh không như thế, giờ anh hỏi cưới em, em có chịu không?".
Em nhớ cái cảm giác được choàng tay ôm thật chặt "anh grabber" của riêng em và hôn anh ấy thật nhiều khi anh ấy đang bận chăm chú lái xe. Em nhớ có người từng lén nắm tay em khi chúng ta đi ăn cùng những người đồng nghiệp khác. Em nhớ những nụ hôn nơi bãi biển của chúng ta. Và em nhớ cái cảm giác em tổn thương ra sao khi anh đột ngột rời xa em vào một đêm đẹp trời cuối tháng 3….
Những ngày tháng sau chia tay, em đã gồng mình chống chọi với rất nhiều nỗi đau. Dù đây không phải là lần đầu em đối diện với nó nhưng anh biết không, thành phố này em chỉ có mỗi anh là người đồng nghiệp, là "người yêu", là bạn và rồi thành người xa lạ. Em vừa đau lòng khi mất anh vừa cảm thấy cô đơn đến mức muốn chết đi được. Có khóc lóc vật vã như thế nào thì ngày hôm sau em cũng vẫn phải nở nụ cười thật tươi với mọi người và anh. Em diễn đến mức nhiều khi em tự hỏi liệu mình có thật sự vui vẻ như thế không để rồi đêm về lại vỡ òa bao nỗi nhớ thương mà bật khóc nức nở.
Anh biết không, kể từ ngày anh rời em đi, đêm nào em cũng ngủ thật ngon nhưng cứ 6h sáng là lại thức giấc. Lúc mở mắt, hình bóng anh luôn là thứ xuất hiện đầu tiên trong mắt em. Em nhớ anh kinh khủng nhưng cũng lại thấy đau lòng không chịu được. Ánh sáng của bình minh như đang rọi thằng vào nỗi đau của em, đem bao nhiêu nỗi nhớ mà ngày nào em cũng cố kìm chặt trong lòng phơi bày ra hết dưới ánh mặt trời ấy!
Thật là thảm hại quá phải không anh? Những lúc đối diện với anh là lý trí em đang gồng mình lên để những cảm xúc yêu đương mãnh liệt không trôi tuột ra ngoài. Chỉ có những lúc say, lí trí nó mới chịu nhường bước cho trái tim mà cầm điện thoại lên nhắn rằng: Em nhớ anh. Hẳn là lúc này anh đang lục lọi trong đầu mình xem em đã nhắn cho anh khi nào đúng không? Đó là vì có dòng chữ vẫn còn nằm mãi nơi nút soạn tin nhắn và có cũng những dòng chữ đã kịp được em xóa đi trước khi anh thức giấc và đọc được nó!
Anh là một người đàn ông tốt nhưng tiếc là anh sinh ra không phải dành cho em. Có một người từng nói với em: "Thật ra H lãng mạn lắm. Ai quen được H chắc sẽ hạnh phúc lắm". Anh biết không, lúc nghe câu đó xong, nước mắt em chỉ chờ chực tràn ra ngoài.
Có thể đáp trả gì đây khi họ không biết cô gái đang ngồi trước mặt họ lại là cô gái đã từng hạnh phúc như thế đấy! Em mỉm cười chua chát! Có quá nhiều người đang dằng xéo trái tim em khi cứ vô tư đem tên anh ra và gắn nó vào cuộc sống của em. Họ chậm thật anh nhỉ? Chậm đến nỗi anh đã bước vào và vội bước ra khỏi cuộc sống của em mà họ vẫn không hề hay biết điều gì anh nhỉ?
Lý do anh rời đi khỏi thành phố này hẳn cũng nhiều như lý do ngày ấy anh rời bỏ em đi đúng không? Thật ra em đã biết anh có người yêu mới đã rất lâu rồi. Linh cảm của một cô gái với người mình yêu chẳng bao giờ là sai cả! Những ngày mới chia tay, em cao thượng đến nỗi chỉ mong anh sống thật hạnh phúc với một ai đó.
Nhưng rồi những ngày sau đó, em vật vã khi nhìn anh hạnh phúc với người khác. Em đau lòng đến nỗi cả một giọt nước mắt cũng không thể rơi. Em chỉ biết im lặng nhìn anh hạnh phúc như thế! Vậy nên từ giờ hạnh phúc của anh em không muốn biết nữa, chỉ cần biết rằng ở đâu đó anh vẫn sống tốt là em vui rồi!
Dẫu cho không còn là gì của nhau nhưng ít ra em vẫn vui khi biết đươc em và anh đang ở cùng một thành phố, đang hít chung một bầu không khí và biết đâu đang ở cạnh nhau gần hơn chúng ta vẫn tưởng. Nhưng có lẽ kiếp trước em đã rời bỏ rất nhiều người nên kiếp này từng người từng người em yêu thương cứ bỏ mặc em đi như thế, không cho em một chút niềm vui nhỏ bé còn sót lại ấy.
Anh đi rồi, thành phố này càng thêm vô nghĩa với em. Nơi này là tạm bợ hay duyên nợ? Nếu là tạm bợ thì sớm muộn cũng có ngày ra đi. Nếu là duyên nợ vậy thì duyên xin gửi lại, xong nợ em sẽ đi vì nơi này cũng chẳng còn một người em thương nữa rồi…
Ngày anh ra đi, không biết lúc đó em có đủ mạnh mẽ mà chúc anh một câu: ‘Đi thật mạnh giỏi, làm việc thật tốt, sống thật vui vẻ" hay không? Ngày nào cũng phải đóng một vai diễn như thế này em cũng mệt lắm rồi. Em chỉ muốn được ôm chặt anh và khóc một trận đã đời. Khóc cho hết bao nỗi ấm ức, bao nỗi đau mà em đã cố kìm chặt bấy lâu nay.
Em còn muốn mắng anh thật nhiều, trách anh " Tại sao lại rời bỏ em để đến với người khác như thế? ". Em còn muốn nghe một câu xin lỗi từ chính miệng anh sau tất cả mọi chuyện. Nhưng anh an tâm đi nhé, sẽ không có chuyện như thế đâu. Vì giờ với em, lý do chia tay là gì cũng chẳng còn quan trọng bằng cái sự thật chúng ta đã không còn là gì của nhau nữa rồi. Nước mắt có rơi, có trách mắng thật nhiều, có ngàn câu xin lỗi cũng chỉ trở nên vô nghĩa mà thôi.
Duyên cạn, tình tan. Em chưa bao giờ hối hận hay trách mắng anh vì bất cứ lý do gì! Vậy nên ngày anh rời đi, anh chỉ có thể mang theo trái tim và nỗi nhớ của một cô gái ngốc nghếch – một cô gái "tâm thần" lúc sáng và "thiên thần" về đêm thôi! Hãy giữ nó thật chặt! Hãy để nó trở thành những ký ức thật đẹp khi anh nhớ về thành phố này!
"Thanh xuân – Trái tim vì một người mà lỗi nhịp cũng là một loại hạnh phúc…."
Muy Muy