Bước chân lên xe hoa mà lòng tê tái, ngồi bên chú rể lúc nào cũng nở ‘nụ cười ngây ngô’ càng làm lòng tôi đau đớn hơn. Đám cưới cuối cùng cũng xong.
Và khi màn đêm buông xuống là lúc trái tim tôi thêm rỉ máu nhiều hơn.
Là con một trong gia đình kinh doanh phát đạt, bản thân lại là một cô gái ưa nhìn biết cách giao tiếp (theo như nhận xét nhiều người) có thể nói, tôi là mục tiêu theo đuổi của nhiều chàng trai. Thực tế, xung quanh tôi luôn có không ít vệ tinh theo sát. Vậy nhưng tôi không hề động lòng với bất cứ người nào, chỉ cho đến khi Nam – người đàn ông không có gì quá đặc biệt so với những người khác ngoài sự nhanh nhẹn, nhiệt tình và khá hiểu lòng người đến xin làm cho công ty của bố mẹ tôi, mọi chuyện bắt đầu thay đổi.
Ngày đầu gặp Nam, tôi không có chút ấn tượng gì về anh, ngược lại tôi lại lọt vào tầm ngắm của anh từ lúc nào không rõ, rồi chính sự nhiệt tình, kiên trì và ‘hiểu lòng’ con gái của Nam đã khiến tôi chú ý, khoảng 5, 6 tháng sau tôi thực sự mềm lòng, đồng ý làm người yêu của anh trong sự ngỡ ngàng của chính bản thân mình.
Nam làm trợ lý kinh doanh cho bố tôi, hoàn cảnh gia đình Nam có phần khó khăn, song năng lực trong công việc lại nhiệt tình chu đáo nên Nam rất được lòng bố mẹ tôi, biết chuyện tình cảm của tôi và Nam, gia đình tôi không những không ngăn cản mà còn vun vén cho hai đứa. Dù rằng, xung quanh tôi luôn có những người giầu có, thành đạt hơn Nam gấp ngàn lần theo đuổi.
Vậy là tôi chìm đắm trong tình yêu Nam dành cho tôi, sự nhiệt tình chu đáo của anh khiến tôi hạnh phúc vô cùng. Anh luôn hiểu những mong muốn trong lòng tôi và chưa một lần khiến tôi phải thất vọng.
Cho đến khi, công việc kinh doanh của gia đình tôi gặp khó khăn, sau một năm cố gắng không lại, gia đình tôi tuyên bố phá sản. Trong lúc tôi và người thân cần có Nam ở bên nhất, anh lại lạnh lùng nói tiếng chia tay với tôi bởi lý do “chúng ta không còn hợp nhau nữa”. Khi đó, tôi mới biết, tình yêu bấy lâu nay anh dành cho tôi chẳng qua cũng chỉ vi tiền đồ trước măt.
Việc mất công ty, gia đình phá sản là cú sốc quá lớn với cha mẹ tôi, họ gần như suy sụp. Mọi khoản nợ đều đổ lên vai tôi. Cùng với tổn thương mà Nam mang đến khiến lòng tôi chai sạn. Trách nhiệm gia đình là lý do sống duy nhất của tôi khi đó.
Đúng lúc tưởng như tôi chìm hẳn trong biển nợ, thì một người quen cũ của gia đình tôi xuất hiện nói sẽ trả nợ thay cho tôi với điều kiện tôi phải lấy đại thiếu gia khung khùng, điên điên của họ.
Nếu là trước kia, khi còn tình yêu của Nam thì ngàn lần tôi cũng không đồng ý. Nhưng với gia cảnh hiện tại, cùng với cõi lòng như đã chết khi bị Nam bỏ rơi, khiến tôi gật đầu đồng ý không chút lăn tăn.
Bước chân lên xe hoa mà lòng tê tái, ngồi bên chú rể lúc nào cũng nở ‘nụ cười ngây ngô’ càng làm lòng tôi đau đớn hơn. Đám cưới cuối cùng cũng xong. Màn đêm buông xuống khiến trái tim tôi thêm rỉ máu nhiều hơn. Sau bao lời chúc tụng của một đại gia đình giầu có bậc nhất nhì thành phố, với những nụ cười giả tạo để che giấu đi nỗi đau ‘đổi hạnh phúc lấy tiền’ trong lòng. Thì về đêm, sau cánh cửa và ánh đèn đã tắt, sự cô đơn tủi hổ trong tôi lại càng ùa về dữ dội hơn bao giờ hết.
Ảnh minh họa
Nằm quay mặt vào tường, để che đi những giọt nước mắt tủi cực trong lòng, cũng là không muốn đánh động giấc ngủ của ‘người chồng’ nằm bên. Bỗng có bàn tay đặt lên vai tôi cùng lời nói dịu dàng: “ngủ đi em, hôm nay em vất vả rồi”.
Ngạc nhiên quay lại, giọng nói ấm áp và dịu nhẹ đó là của anh – người chồng khùng khùng điên điên của tôi ư? Sự ngờ vực còn chưa hết thì ánh mắt và nụ cười của anh dội vào mắt tôi khiến tôi không thể tin đó là người đàn ông tôi đau khổ lấy làm chồng. Nụ cười ấm á và ánh mắt ấy dịu dàng đâu có chút ‘khùng dại’ nào đâu.
Anh nhẹ nhàng nói tiếp: Em ngạc nhiên lắm phải không? Em nghĩ anh khùng điên thật phải không?
Thật ra anh bình thường như bao người khác, nhưng anh phải chọn cách làm cho mình khùng khùng điên điên thì mới có thể giúp được em và gia đình. Chắc em không biết, anh thích em từ rất lâu rồi, nhưng khi đó nghe nói em đã có bạn trai nên anh đành chôn chặt tình cảm trong lòng. Đến khi gia đình em gặp biến cố, nhìn em đau khổ vất vả, lòng anh khó chịu vô cùng. Anh đã tìm mọi cách để có thể giúp gia đình em. Song có lẽ đây là cách vẹn toàn nhất. Nếu không giả khùng bố mẹ anh sẽ tìm bằng được một gia đình muôn đăng hậu đối để cưới vợ cho anh. Nên bằng cách này, anh mới có thể cưới được em.
Tôi còn đang ngẩn người trong hai dòng nước mắt, anh nhẹ nhàng vuốt nhẹ má tôi nói tiếp.
Em yên tâm, anh sẽ không làm gì em hết, chúng ta chỉ là vợ chồng trên danh nghĩa. Để đến khi mọi chuyện xong xuôi, nếu em muốn anh sẽ trả lại tự do cho em.
Đêm tân hôn của tôi và anh diễn ra trong yên lặng với những giọt nước mắt tủi thân, xen lẫn cảm động vì tấm chân tình của người đàn ông ‘giả khùng’ vì tôi.
Quả thật, những ngày sau đó, anh luôn giữ đúng khoảng cách với tôi, dù chung phòng nhưng anh chưa một lần ‘lấn tới’. Còn ‘ bệnh khùng’ của anh cũng ‘thuyên giảm’ nhanh chóng mà bố mẹ anh không hề nghi ngờ, ngược lại còn cho rằng vì có tôi chăm sóc anh nên anh mới nhanh bình phục tinh thần như vậy.
Một thời gian sau, nhờ có những khoản chi trả của anh và gia đình anh nên những khoản nợ của bố mẹ tôi cũng được trang trả hết, anh cũng giúp công ty nhà tôi hoạt động trở lại.
Còn tôi cũng quen với cảm giác của anh bên cạnh, quen với sự trở che chăm sóc của anh, mà không nhận ra rằng mình đã yêu anh từ lâu…
Cho đến một ngày, anh gọi tôi vào phòng: Anh sẽ trả lại ‘tự do’ cho em đúng như lời đã hứa.” Lúc đó, tim tôi mới rung lên đau đớn trong sự hụt hẫng và cảm giác sợ mất anh đến vô cùng.
Òa khóc trong nghẹn ngào, tôi ôm lấy anh: Anh thật sự muốn rời bỏ em, không muốn em làm vợ nữa sao?
Tất nhiên anh muốn có em làm vợ hơn bất cứ điều gì trên đời, nhưng anh lại lo em không muốn ở bên anh. Lời hứa với em, anh đã thực hiện, còn giờ này, anh muốn để em tự quyết định còn muốn ở bên anh nữa hay không?
Có, … tất nhiên là em có muốn…, tôi trả lời anh trong tiếng nấc rồi gục mặt vào ngực nghe từng hơi thở nhịp đập nơi trái tim anh. Cả hai im lặng, thế giới trong tôi như ngưng lại trong phút giây ấy, phút giây tôi nhận ra mình yêu anh biết nhường nào. Và đó cũng là giờ phút tôi và anh ‘chính thức nên duyên vợ chồng’.
Linh Anh