'Ôi dào, anh cứ lo bò trắng răng, em nghe đâu anh ta đang ốm thập tử nhất sinh bên đất người đấy, có mò được về nhà thì cũng là ma rồi'…
Sau khi hai vợ chồng lấy nhau được một năm, vì muốn đổi đời nên chúng tôi bàn với nhau sẽ đi lao động xuất khẩu để kiếm tiền. Nói là làm, vợ chồng tôi gom hết của hồi môn và phải vay mượn bên ngoài nữa mới đủ tiền cho tôi đi.
Khi chưa đi chưa biết, cứ nghĩ kiếm tiền ở xứ người dễ dàng nhưng thực tế không phải vậy. Những tháng đầu tôi nhớ vợ con quay quắt nhưng cố kìm nén để làm việc. Làm được bao nhiêu tiền tôi gửi về cho vợ để trả nợ hết, còn mình thì chi tiêu tằn tiện chỉ sống với mức tối thiểu, lúc nào cũng ki cóp như đàn bà. Nhiều lúc bạn bè rủ đi làm một cốc bia tôi cũng phải lấy lí do là đau dạ dày không uống được nhưng thực tế tôi thèm lắm mà điều kiện không cho phép.
Ngoài làm việc ở xưởng tôi còn đi ra ngoài làm tăng ca để tăng thêm thu nhập. Làm việc như con thiêu thân nên sau một năm tôi gầy sụp đi trông thấy. Nhưng vì tiền tôi chấp nhận tất cả miễn sao vợ con được ấm no, hạnh phúc là vui rồi.
Sau 3 năm xa quê hương đã đến lúc tôi được về với mảnh đất chôn rau cắt rốn, đang hí hửng chờ ngày về thì vợ gọi điện sang và bảo:
- Em thấy nhiều người hết thời gian lao động ở nước ngoài họ còn trốn ở lại để làm tiếp đấy, sao anh không làm vậy cho gia đình mình có thêm chút tiền nữa.
- Làm thế là bất hợp pháp và bị bắt đấy em biết không?
- Ôi đàn ông mạnh mẽ như anh mà sợ bắt à, họ bắt thì trốn, lo gì, chứ anh về bây giờ lấy tiền đâu để xây tiếp nhà chứ?
Tôi lén lút làm việc trong một xưởng điện tử để gửi tiền về nhà cho vợ (Ảnh minh họa)
Trước những lời động viên có phần khích tướng của vợ, tôi ngoan ngoãn vâng lời mà không phản kháng gì, đành ở lại tìm việc để làm.
Vì visa hết hạn rồi nên tôi không thể công khai làm việc như trước nữa đành phải lén lút làm việc trong một xưởng điện tử. Mỗi khi đang làm việc mà có báo động công an kiểm tra là bọn tôi lại phải chạy thục mạng, trốn ra ngoài bìa rừng ẩn nấp. Nếu họ bắt được thì chắc chắn sẽ bị giam cầm và tra tấn rồi trục xuất. Nhiều lúc nhớ nhà muốn gọi điện về cũng không thể vì hết tiền, chủ xưởng chưa trả họ muốn giữ chân mình nên để mấy tháng trả một thể.
Làm việc cực nhọc, ăn uống chẳng ra gì khiến tôi kiệt sức ốm triền miên. Trong một lần chạy đuối sức, tôi đã bị bắt. Thế rồi tôi bị trục xuất về nước, cũng may trước đó mấy ngày tôi đã gửi hết tiền về cho vợ con rồi nên không còn gì tiếc nuối nơi đất người nữa. Ngồi trên máy bay tôi nhẩm tính sau 5 năm lao động vất vả mình đã trả hết nợ và có ngôi nhà hai tầng khang trang cùng với ít vốn làm ăn. Có được số vốn đó tôi sẽ mở cửa hàng để buôn bán tự làm chủ, chẳng phải làm thuê cho ai nữa. Vất vả mấy năm có chút vốn khiến tôi về nhà cũng được mở mày mở mặt với bạn bè và người thân, nghĩ vậy tôi tự thưởng cho mình nụ cười hạnh phúc.
Bước xuống taxi tôi đi từ ngỡ ngàng rồi đến thất vọng, trước mắt tôi vẫn ngôi nhà cấp 4 đó, làm gì có nhà tầng nào mọc lên. Cánh cổng cũ nát đang mở toang, tôi bước đi mà sao thấy nặng nề đến vậy. Hình như có người ở nhà, lắng tai qua cánh cửa tôi nghe thấy tiếng nói nhỏ nhẹ:
- Thỉnh thoảng anh sang đây nhé, em nhớ anh lắm.
- Sang ít thôi, nhiều quá khu phố họ dị nghị, với lại chồng em biết được thì chết.
- Ôi dào anh cứ lo bò trắng răng, em nghe đâu anh ta đang ốm thập tử nhất sinh bên đất người đấy, có mò được về nhà thì cũng là ma rồi.
Nghe lời vợ nói tôi ức quá không nhịn nổi liền đẩy cánh cửa ra bước vào, thấy tôi xuất hiện, hai con người ăn vụng ăn trộm đó vơ vội quần áo khoác vào người:
- Tôi thật không ngờ đi làm cực khổ là vậy để cho vợ ở nhà hú hí với trai, bây giờ tôi mới biết con người thực của cô đấy.
Nhìn vẻ mặt vênh váo của thằng kia như thể đang ở thế thắng khiến tôi không nhịn được liền xông vào đánh tới tấp vào mặt hắn. Vợ tôi nhảy vào can ngăn thậm chí cô ấy còn ra sức cắn tay tôi để cho hắn chạy thoát. Đến lúc chỉ còn hai vợ chồng tôi bắt đầu tra khảo vợ:
- Bao nhiêu tiền của tôi làm ra đâu rồi, đưa đây cho tôi.
- Thì em trả nợ và ăn tiêu hết rồi.
- Cô nói cái gì, hai tỉ đồng chứ ít à mà cô ăn tiêu kiểu gì? Nhà hai tầng của tôi đâu mà bây giờ chỉ là ngôi nhà rách rưới này?
- Em… em.
Sự im lặng của cô ta khiến tôi tức điên người lên, vội chạy đi lục tung đồ để tìm kiếm tiền xem còn vớt vát được đồng nào không. Càng tìm tôi càng thất vọng khi nhìn những tủ quần áo giầy dép của vợ với những hàng hiệu đắt tiền. Dường như tôi đã lờ mờ hiểu được tiền của mình đã được vợ chiếm dụng cho bản thân mà cô ta không hề biết tiết kiệm, tích cóp cho gia đình. Đang buồn bực không biết phải giải quyết thế nào với cô vợ đã ngoại tình rồi lại còn phung phí công sức của chồng thì có mấy tên côn đồ ở đâu xuất hiện:
- Hôm nay cô phải trả hết tiền cho tôi nếu không cuốn sổ đỏ này sẽ thuộc về chủ nhân của tôi.
Tôi hốt hoảng chạy ra xem sự thể:
- Các anh là ai mà đến đây làm loạn vậy.
- Cô ta vay 500 triệu đồng của ông chủ tôi, đã nhiều lần cô ta hứa trả vậy mà chỉ toàn là lời nói với nước bọt thôi, hôm nay mà không trả chúng tôi sẽ san phẳng nhà để bán đất.
Nghe đến đây tôi khụy chân xuống không đứng vững nổi nữa và hét lên:
- Cô cút ra khỏi nhà tôi ngay, cô có phải là vợ là mẹ nữa không mà phá hoại chính ngôi nhà che mưa che nắng của mình vậy, cô cần tiền để làm gì mà nhiều vậy, tiền của tôi mang về chưa đủ đắp vào thân cô hay sao mà còn vay nặng lãi nữa.
Sau thỏa thuận bất thành với mấy tên côn đồ, vợ chồng tôi đành dọn ra ngoài để ở. Trong lúc khó khăn nhất thì cô ta đã để mặc bố con tôi mà trốn theo tình nhân, trong người tôi không còn một xu dính túi đành phải về quê bấu víu lấy bố mẹ đẻ. Nghĩ đến công sức vất vả cực khổ của mình suốt mấy năm bên xứ người bỏ ra đổ xuống sông xuống biển mà lòng tôi đau quặn cay đắng khiến những giọt nước mắt cứ chảy ra không kìm được.
Theo GĐVN