Anh có từng hận em chưa? Hận vì trước giờ đều vô tư kể về người em yêu với anh, vô tư khóc lóc, vô tư than vãn. Thực ra trong lòng anh nghĩ gì em đều biết cả. Trong lòng em nghĩ gì anh ta điều biết.
Thế nhưng đối với em mà nói, giả vờ không biết là cách bớt gây thương tích nhất, để cho anh từ từ tuyệt vọng, để sự tuyệt vọng từ em truyền sang anh. Rồi nhẹ nhàng từ bỏ.
Em nghe nói có một cách để quên đi người làm ta đau lòng. Đó là chỉ cần thu dọn hết đồ đạc, mua vé tàu và đến một thành phố khác. Em đã làm thế. Nhưng em vẫn không quên được, em khuyên anh đừng nghe theo cách ngớ ngẩn đó, vì có thể anh sẽ phải tốn tiền mua vé tàu quay trở lại. Giống như em.
Vốn tưởng là không thể nhưng hóa ra người ta vẫn nghĩ ra vài ba giải pháp ngu xuẩn đó để lừa gạt trẻ con. Lại không thể hiểu nỗi tại sao em lại cố gắng nhất nhất tin theo.
Cũng chẳng sao cả, chúng ta đều ngốc. Trước sau đều ngốc. Có lẽ mãi mãi không thể thông minh nỗi nữa. Ngay cả quy tắc đàm phán còn chưa học qua lại còn cố chấp, để rồi dốc hết tình cảm cho người mà ngay cả câu chào hỏi cũng không hề nhận lại được. Anh xem chúng ta thảm hại đến mức nào!
Đơn phương đối với em mà nói, ngay từ đầu đã là cuộc thương lượng không có lợi nhuận.
Đôi lúc em cảm giác như cuộc sống đang vờn mình vậy, ta chạy trốn người này và lại bị người kia chạy trốn.
Anh có từng hận em chưa? Hận vì trước giờ đều vô tư kể về người em yêu với anh, vô tư khóc lóc, vô tư than vãn. Thực ra trong lòng anh nghĩ gì em đều biết cả. Trong lòng em nghĩ gì anh ta điều biết. Thế nhưng đối với em mà nói, giả vờ không biết là cách bớt gây thương tích nhất, để cho anh từ từ tuyệt vọng, để sự tuyệt vọng từ em truyền sang anh. Rồi nhẹ nhàng từ bỏ.
Anh biết không? Trong tình yêu không có chỗ cho sự đồng cảm. Em không được đáp trả. Anh cũng không được đáp trả. Chúng ta cùng một bệnh, nhưng không có nghĩa vì điều đó em có thể yêu anh được. Hoàn toàn không liên quan.
Yêu một người trong im lặng thật lạ. Ngay cả người con gái mà anh ấy thích dù chưa một lần trò chuyện em cũng biết được cô ta thích ăn gì, thích nghe bài hát nào, yêu mưa hay nắng và mặc đồ gì hôm đó. Thật ngớ ngẩn, nhưng những thứ đó em đều được nghe mỗi ngày bằng chính anh ấy.
Anh đã từng có cảm giác khó thở chưa, đã từng lo sợ rằng cả đời này mình sẽ chẳng thể quên nỗi? Em ước anh làm được. Bởi vì em thực sự cũng đã kiệt sức rồi, em không biết mình có thể chống đỡ được bao lâu nữa. Em không thể trách cứ hay oán hận, bởi vì đây là sự lựa chọn của em. Và em cũng đang làm một người đau khổ, dù em không hề muốn. Thật đấy!
Anh sẽ không hối hận chứ?
Dung Phan