Rồi anh ném cả chiếc dép vào mặt vợ. Trong cơn say, anh xé toạc quần áo của vợ. Rồi không kiềm chế được mình mà lao vào làm chuyện ấy điên cuồng.
Yêu nhau được 3 năm chị mới đồng ý làm vợ anh, hai người đã tổ chức 1 lễ cưới giản dị ấm cúng. Nhưng mọi chuyện tồi tệ lại bất ngờ ập đến trong chính ngày vui của họ.
Tối hôm đó, sau khi tiếp mấy lượt khách, chú rể đã ngà ngà say, nhưng mấy anh em hội bạn thân lại gạ đi làm tăng cuối trước khi chia tay cuộc đời độc thân. Chú rể cao hứng, kéo vợ đi cùng, vợ nhăn nhó nói:
-Cả ngày hôm nay em mệt lắm rồi, với lại anh cũng say rồi, ở nhà đi anh.
Thì chồng cô xua tay:
-Em có biết hôm nay là ngày gì không? Là ngày vui nhất đời anh, mà em lại bắt anh ở nhà là thế nào? Buổi lễ chia tay cuộc đời độc thân anh nhất định phải đi, em cũng phải đi cùng.
Rồi anh kéo vợ ra xe, nổ máy phóng rất nhanh theo lũ bạn. Đường tối, anh đã say mèm, lại còn đi vượt đèn đỏ, đúng lúc vừa qua ngã tư thì 1 chiếc xe ngược chiều chạy tới đâm thẳng vào đôi vợ chồng son.
Chiếc xe đổ cái rầm, có vài thứ vỡ vụn, anh thì bay ra xa còn vợ bị kẹt giữa 2 chiếc xe. Anh lao đến ôm vợ:
-Vợ, vợ ơi, em làm sao thế này.
Cú va chạm đó dường như làm anh tỉnh cả rượu, anh vội vã gọi xe cấp cứu. Điều may mắn là vợ anh không chết, nhưng chị đã bị liệt nửa người.
Trong phòng bệnh, anh gục đầu vào người vợ khóc nức nở:
-Anh xin lỗi, vợ ơi, anh xin lỗi, anh sai rồi.
Cô vợ trẻ nhìn chồng mỉm cười, nhưng không nói được lời nào.
Cũng từ đó trở đi, vì cảm giác tội lỗi mà anh vẫn luôn yêu thương chăm sóc người vợ liệt hết mực. Anh học cách nấu ăn, giặt đồ, đi chợ… . Mỗi ngày vẫn tắm rửa, đánh răng cho vợ rồi bón cháo cho cô ăn. Mỗi lần cho vợ uống nước, anh đều phải thử trước xem nóng hay lạnh, hay những khi cho vợ ăn, anh phải xay nhuyễn cơm. Một lần đang bón cơm cho vợ, thì cô ấy ho sặc sục vì nghẹn, chồng hốt hoảng ôm lấy vợ rồi xin lỗi lia lịa:
-Là lỗi của anh, lỗi của anh, anh đã không xay nhỏ cơm, em không sao chứ?
Người vợ lắc đầu rồi chậm rãi nói:
-Em..không..sao..
Cứ đến giờ thuốc, chồng lại mang nước thuốc bóc sẵn rồi nói với vợ:
-Bác sĩ bảo thuốc này 1 ngày uống 3 lần, em phải uống đúng giờ mới nhanh khỏi bệnh được nhé.
Tuy vợ bị liệt, nhưng anh chồng bỗng nhiên lại trở nên vô cùng trách nhiệm, tuy nhiên số tiền thuốc thang điều trị cho vợ quá nhiều, chỉ vài năm sau số tiền tiết kiệm để sửa nhà đã dùng hết vào việc chăm lo điều trị cho vợ. Một hôm anh nắm tay vợ nói:
-Em à, vậy là chúng ta không thể có nhà mới nữa, em chịu khó ở tạm trong căn nhà này nhé. Anh..anh sẽ..cố gắng..
Rồi anh khóc, còn vợ anh khẽ đưa tay lên mặt quệt đi những giọt nước mắt của chồng.
(ảnh minh họa)
Thời gian trôi qua nhanh như chớp mắt, cũng đã gần 2 chục năm kể từ ngày họ cưới, người ta vẫn thấy hình ảnh 1 người chồng đáng khâm phục, mỗi đêm anh đều thức canh vợ, có khi mệt quá ngủ thiếp đi. Vợ lại giật giật gấu áo “đi..vệ..sinh”, anh lại lọ mọ dậy bế vợ ra nhà vệ sinh. Từ ngày anh đi lái xe, để vợ ở nhà không yên tâm, anh phải đưa vợ đi theo. Vậy là lúc nào vợ cũng ở bên cạnh. Ngày nào cũng vậy, xe dừng lại thì việc đầu tiên là anh bế vợ xuống, tìm 1 chỗ nào đó mát mẻ rồi để vợ ngồi đó, anh mới dám tiếp tục làm việc.
Ai ai cũng ngưỡng mộ chị vì có 1 người chồng như thế, người ta thường nói “ông trời lấy đi của mình thứ này thì sẽ bù lại cho mình thứ khác”. Có lẽ ông trời khiến chị phải tàn tật nhưng lại để cho 1 người hết lòng yêu thương luôn bên cạnh chị. Có như thế, chị cũng đủ hạnh phúc.
Suốt bao nhiêu năm trời, anh vẫn yêu thương, ôm ấp vợ, chăm lo cho vợ nhưng không than vãn 1 lời nào. Anh cũng không vì chị như thế mà phản bội, anh từng nói:
-Em ra nông nỗi này tất cả là lỗi tại anh, anh sẽ chịu trách nhiệm về cuộc đời em.
Thế nhưng, năm anh 51 tuổi, một lần có người bạn cũ đến chơi, hắn nhìn anh rồi chép miệng:
-Ông già nhanh thế, đã có tóc bạc rồi kìa.
Anh cười:
-Thì ai cũng đến lúc phải già thôi. Với lại..hoàn cảnh của tôi, cũng không được như người ta..
Người bạn kia kéo anh lại 1 góc:
-Là tại anh thôi, vợ anh liệt bao nhiêu năm nay anh còn 1 lòng chung thủy, đúng là dở hơi. Đấy là số trời, chứ không phải lỗi của anh. Anh xem, giờ nhìn anh tàn tạ có ra con người nữa không? Nhà cửa thì dột nát. Haiz…chán.
Thấy bạn nói thế, anh cảm thấy xấu hổ. Nhưng sau khi hắn về, anh lại ngẫm đến những lời đó:
-Hắn nói cũng có lý. Tại sao cuộc đời mình lại thê thảm thế này chứ. 51 tuổi đầu không có gì trong tay ngoài người vợ tật nguyền. Còn con cái? mai sau.. mình chết thì ai sẽ chon đây?
Anh nghĩ thế và chán nản, rồi bỏ đi uống rượu. Đêm đó là lần đầu tiên anh bỏ vợ ở nhà 1 mình.
Nửa đêm, anh mò về với khuôn mặt đỏ gay, nồng nặc mùi rượu. Anh đến trước mặt vợ:
-Cuộc đời tôi thê thảm thế này tất cả cũng chỉ tại cô. Tại sao? tại sao chứ?
Rồi anh ném cả chiếc dép vào mặt vợ. Trong cơn say, anh xé toạc quần áo của vợ. Rồi không kiềm chế được mình mà lao vào làm chuyện ấy điên cuồng.
Sáng hôm sau khi tỉnh dậy, anh thấy mình trần như nhộng trên giường, anh không nhớ gì cả lại lẳng lặng bỏ đi. Bây giờ, anh không còn quan tâm vợ như trước, anh vẫn đi làm nhưng không mang cô đi theo nữa bởi vì những lời nói của người bạn cũ kia cứ văng vẳng bên tai ám ảnh anh.
(ảnh minh họa)
Thế nhưng, 1 tháng sau, khi anh đi làm về, vừa bước vào đến cửa, khuôn mặt vẫn còn đẫm mồ hôi, anh hằm hè ngồi xuống ghế thì thấy vợ ú ớ:
-Anh..anh..này.
-Sao?
-Em..có..thai..
Anh đứng bật dậy, chạy lại gần vợ, trợn tròn mắt:
-Có thai? có thai á?
Người vợ gật đầu rồi cười:
-Sau..đêm…anh..say..anh..nhớ không?
Anh như không tin vào tai mình, anh không ngờ cuối cùng ông trời cũng thương cho mình 1 đứa con làm niềm hi vọng sống. Anh cười haha rồi xoa bụng vợ, miệng thì cười mà mắt thì rưng rưng:
-Cảm ơn trời đất, cảm ơn em. Anh..từ nay..anh sẽ thay đổi. Vì con..anh sẽ thay đổi, anh sẽ không làm em khổ nữa.
Rồi 2 vợ chồng ôm chầm lấy nhau. Nhờ đứa con đó, trách nhiệm trong con người anh lại trỗi dậy như trước đây.
Theo Phúc Yến / Theo Thể thao Xã hội