Chuyện tốt đẹp nhất chính là, lúc bạn mệt mỏi thì vừa vặn có chỗ để dựa, người bạn muốn nhắn tin thì đúng lúc gọi điện thoại cho bạn, lúc bạn thích một người thì vừa vặn phát hiện người đó cũng thích bạn.
" Khi gặp cậu tôi bỗng trở nên rất nhỏ bé, nhỏ bé đến mức như hạt bụi trên mặt đất, nhưng trong lòng tôi thích điều đó. Hơn nữa ở đó còn nở ra một bông hoa…"
Trong cuộc sống, con người thường không biết họ đang có trong tay những gì, cứ mải mê tìm kiếm. Tôi biết rằng chẳng thể gắn bó mãi với một thứ thế nhưng tôi lại rất vững tin vào tình cảm của mình. Mà tình yêu thì làm gì có chuyện đùa? Có nhiều kiểu cách yêu lắm đấy. Trong đó có cách mà tôi yêu cậu…
Năm tôi 17 tuổi, đã từng nghĩ sẽ chẳng yêu đương trong lúc này, thế nhưng khi tôi nghĩ rằng sẽ không có ai có thể làm mình động tâm, tôi lại gặp cậu.
Tôi đã từng ngồi lì ở máy tính 6 tiếng liên tiếp, xem hết một loạt trang cá nhân của cậu từ khi gia nhâp facebook, lục lại toàn bộ album ảnh, và bắt đầu thuộc lòng mọi thứ cậu viết… Cậu nói, lý do gì mà mình làm như thế?
Ngày nào, tôi cũng nhớ một người, rõ ràng là cậu ấy không đáng yêu một chút nào, rõ ràng là mỗi ngày tôi đều được gặp cậu ấy, thế nhưng vẫn luôn muốn gặp cậu ấy nhiều hơn nữa. Cậu nói, đó là cảm giác gì? Giữa trăm người, tôi chỉ thấy cậu. Giữa ngàn người, tôi chỉ nhớ cậu. Giữa tỉ người, tôi chỉ chọn cậu. Giữa thế gian mênh mông, tôi chỉ muốn cùng cậu đi mãi. Cậu thấy… như thế đã được coi là yêu chưa?
Nếu cậu không biết, vậy thì để tôi trả lời thay cậu nhé. Tôi chính là thích cậu, vô cùng thích cậu. Một cô gái sẽ không vô duyên vô cớ đối tốt với một chàng trai đâu. Nếu như không phải có gì muốn xin xỏ, thì là thích. Vậy nên chàng trai, cậu có thể suy nghĩ nghiêm túc một chút về mình được không?
Tôi luôn có một ước muốn đó là được tham dự vào mỗi khoảnh khắc trong đời của cậu. Khi cậu thắng cuộc, tôi sẽ cổ vũ cậu. Nếu cậu buồn, tôi sẽ lặng lẽ đứng ở một góc khuất khích lệ cậu. Mọi người luôn nói tôi còn nhỏ, không hiểu được tình yêu là gì. Vậy để tôi nói cho cậu biết nhé, tình yêu của mình, có hình… na ná cậu đấy.
Tôi không phải thích cậu không có lý do, nếu cậu muốn biết, tôi sẽ thực chân thành mà nói. Chính là vào một ngày đẹp trời, cậu mặc một chiếc áo màu tôi thích, cười với tôi một cái, thế là tôi thích cậu. Tôi luôn muốn trở thành một người thật giỏi giang, làm cho thế giới này vì có mình mà khác đi một chút xíu gì đó. Nhưng mà, thế giới của mình chính là trái tim cậu đó thôi.
Tôi từng đọc được trong một quyển sách: "Người đầu tiên mà bạn ném bóng, không phải vì bạn ghét người đó. Mà vì trong mắt bạn chỉ có người đó mà thôi." Trong khoảng thời gian quen biết nhau, xin lỗi vì đã nhiều lần trêu chọc cậu, nổi điên với cậu. Nhưng nếu không có tình cảm với cậu thì thà tôi đi ngủ còn hơn. Tôi thích cậu là thế, cả thế giới đều biết, duy chỉ có cậu không biết…
Tôi rất thích cậu, vô cùng thích cậu. Tôi luôn muốn hỏi, trái tim cậu còn đó không? Nếu còn mình muốn lấy nó đi. Như vậy nhân lúc tôi vẫn còn thích cậu, cậu có thể đừng bỏ lỡ tôi được không? Điều mà mình muốn thực không nhiều, không cần cậu yêu mình sâu đậm, chỉ cần mỗi ngày cậu thích mình một chút, từng ngày rồi từng tháng, từng tháng lại từng năm, từng năm cho đến hết cuộc đời này. Có được không?
Người ta thường nói phải tin vào duyên mệnh. Cậu đẹp trai như vậy, mình đơn thuần như vậy. Hoàn hảo! Chúng ta thành một đôi đi, yêu nhau thử xem sao?
Cuối cùng tớ muốn nhờ cậu một điều: "Bạn ạ, tiếng Anh của tớ không tốt, mong bạn giúp đỡ nhiều hơn. Tớ muốn hỏi bạn, câu em – yêu – anh nói bằng tiếng Anh thế nào nhỉ?"
Lê Kim Khánh