Nói xong anh kéo vợ xềnh xệch sang phòng bố mẹ không kịp để cô phản ứng. Thấy bố mẹ ngồi trên giường ngơ ngác, Minh ném chiếc gối xuống rồi nằm lăn xuống giữa 2 người họ
ảnh minh họa
Minh may mắn được sinh ra trong 1 gia đình giàu có, lại là con 1 nên được bố mẹ nuông chiều tử nhỏ không khác gì 1 chàng hoàng tử thực thụ. Vì vậy, đến nay đã 27 tuổi anh vẫn khiến người ta há hốc mồm khi biết nếu không có mẹ nằm cạnh anh sẽ không tài nào ngủ được.
Thế nhưng, ngay cả khi đã lấy vợ, Minh vẫn không thể thoát khỏi cái bóng của mẹ, anh vẫn phụ thuộc và gắn bó bền bỉ với mẹ y như từ lúc mới sinh đến giờ. Không ai tưởng tượng nổi, anh yêu cầu cả mẹ và vợ ngủ bên cạnh, 3 người trên 1 chiếc giường. Chỉ những đêm cần gần gũi với vợ, anh mới tạm rời xa mẹ, còn những lúc bình thường anh đều gọi mẹ sang ngủ cùng. Nhìn cảnh trớ trêu đó vợ anh cũng nhiều lần ngán ngẩm. Tình cảm cũng không được như những đôi vợ chồng son khác vì luôn có khoảng cách bởi người mẹ nằm giữa. Thế nhưng cô vẫn chịu đựng cứ nghĩ dần dần sẽ thay đổi được chồng.
Nào ngờ, tận khi đã có 2 đứa con, và mặc dù vợ anh đã trăm phương ngàn kế xin được ra ngoài ở riêng, Minh vẫn chứng nào tật nấy, không thể trưởng thành lên 1 chút. Cứ 2,3 bữa anh lại viện cớ về nhà bố mẹ và ngủ lại bên đó. Khi vợ khó chịu, anh ta còn thẳng thừng tuyên bố:
-Không có vợ tôi vẫn ngủ được chứ không có mẹ thì tôi khó chịu lắm.
Đến nước này, cô cũng cạn lời với anh. Mỗi khi tan làm, anh đều chạy về nhà mẹ mà không nói 1 lời với vợ, ăn cơm và ở luôn bên đó ngủ lại cũng không buồn gọi điện về. Thỉnh thoảng quá ức chế cô vẫn có ý định ly hôn nhưng cứ nghĩ đến 2 đứa con nhỏ cô lại nghiến răng chịu đựng, nhẫn nhịn cho êm nhà êm cửa.
Trước kia cô yêu Minh cũng là vì quý cái tính hiếu thảo của anh, dù bận rộn đến mấy anh cũng cố gắng về nhà ăn cơm với bố mẹ, cho dù đi chơi khuya đến mấy anh cũng không bao giờ ngủ lại nhà bạn bè mà nhất quyết về nhà ngủ với mẹ vì anh nói rằng sức khỏe của mẹ kém, cần có anh bên cạnh.
Không ngờ, tính cách tưởng như hiếu thảo đó lại khiến vợ anh khóc cạn nước mắt.
1 lần, Minh đưa cả nhà về thăm ông bà nội. Nhưng đêm hôm đó, anh lại ngang nhiên ôm gối sang phòng bố mẹ ngủ. Vì quá tức giận, vợ anh cản chồng lại rồi quát lớn:
-Anh lại định sang phòng mẹ à?? Anh còn là thằng đàn ông không??
Minh trợn mắt nhìn vợ:
-Cô muốn làm gì?? Bao năm rồi cô vẫn không quen với điều đó đi. Từ nhỏ đến giờ tôi đã luôn ở với mẹ, tôi không thể sống thiếu mẹ, cô biết mà.
Vợ anh rưng rưng nước mắt:
-Tôi thật không còn lời nào để nói với anh, biết trước ngay từ đầu tôi đã không lấy 1 người như anh làm chồng.
Minh lườm vợ:
-Bây giờ cô hối hận thì ly hôn đi, hay không dám?? Còn nếu cô không can tâm thì sang đây.
Nói xong anh kéo vợ xềnh xệch sang phòng bố mẹ không kịp để cô phản ứng. Thấy bố mẹ ngồi trên giường ngơ ngác, Minh ném chiếc gối xuống rồi nằm lăn xuống giữa 2 người họ, anh nhìn vợ cười nhếch mép:
-Nếu cô không muốn xa chồng thì nằm luôn ở đây, 4 người ngủ 1 giường, chẳng phải như thế ai cũng được vui sao??
Nghe chồng nói xong, cô đỏ mặt tía tai rồi cúi gằm mặt chạy ra ngoài. Thật không ngờ anh ta lại có thể suy nghĩ như vậy, tưởng tượng ra cái cảnh anh ta nói, cô bắt đầu cảm thấy buồn nôn. Cô khóc lóc hối hận, có lẽ cô đã sai lầm khi chịu đựng người chồng đó đến tận giờ này.
Cô vội vàng chạy về phòng viết tờ đơn ly hôn rồi ôm 2 con bỏ đi trong đêm. Mặc dù sáng hôm sau sau khi đọc được tờ đơn vợ để lại, Minh lập tức gọi điện cho cô và yêu cầu quay về nhưng cô đã quyết tâm không bao giờ trở lại với anh ta. Khi mọi thứ đã vượt quá giới hạn chịu đựng, ly hôn là biện pháp đúng đắn nhất, thà muộn còn hơn không.
Theo blogtamsu