Cúp điện thoại của mẹ xuống mà Hà ngán ngẩm chẳng buồn động đến bát cơm đang xới dở tay, cô chán nản nằm gục xuống giường nghĩ ngợi, sao cái số cô nó lại lận đận chuyện tình duyên đến như vậy cơ chứ.
ảnh minh họa
Rõ ràng nhan sắc cũng chẳng thua kém ai, được học hành đàng hoàng có công việc ổn định thế mà 35 tuổi vẫn ế. Bạn bè xung quanh ai cũng đã lấy chồng, có con hết cả, đứa sớm nhất thì giờ đã cắp nách 2 con, tháng trước Hà còn vừa đi tiệc đầy tháng của đứa con bạn thân xong.
Nhìn cảnh gia đình chúng nó quây quần cười nói vui vẻ, ai ai đi cùng nhau cũng có đôi có cặp mà Hà chạnh lòng. Sau dăm ba cuộc tình, đùa vui có mà nghiêm túc xác định chuyện trăm năm cũng có nhưng Hà vẫn cứ dậm chân tại chỗ, 35 tuổi vẫn chưa có ai ngỏ lời.
Nằm trên giường nghĩ lông bông một hồi, thấy mắt mình đã ươn ướt từ lúc nào, Hà thở dài, cô quyết định rồi, bây giờ xã hội chẳng phải thịnh hành chuyện làm mẹ đơn thân sao?? Lấy chồng mà làm gì chứ, để về làm con ở phục vụ hắn rồi sinh con xuống sắc xong đi đánh ghen khi phát hiện chồng ngoại tình sao. Không, cô thà cứ sinh ra một đứa con rồi chăm bẵm nó từ bé, ít ra nó sẽ ở bên cô đến khi cô già yếu còn hơn.
Gạt đi những giọt nước mắt còn đọng lại trên khóe mi, Hà thở phắt một hơi rồi đứng dậy lục quần áo trong tủ. Cô quyết định hôm nay sẽ buông thả bản thân để tìm cho mình một tia sáng duy nhất trong cuộc đời. Đến quán bar mà cô thường cùng bạn bè lui tới, ngày trước họ tụ tập vào mấy ngày cuối tuần để xả stress, thế mà giờ đây bạn bè thì đều có nơi để về hết cả, chỉ còn lại cô ngồi đây cầm chai bia gặm nhấm nỗi buồn.
Hà chọn một chỗ trong góc ở trên quầy pha chế, ngồi vắt chân nhìn ngắm xung quanh, để rồi khi nhìn thấy anh chàng khá ưng ý đang ngồi 1 mình trên tầng 2, cô hít một hơi lấy tinh thần rồi bước lên làm quen với anh. Quả nhiên, sau một hồi tán tỉnh cuối cùng cô cũng gạ gẫm được 1 đêm cùng với anh. Đêm hôm đó, Hà đã trao ra cái quý giá nhất của đời con gái với 1 chàng trai mà cô chỉ vừa mới gặp mặt vỏn vẹn 3 tiếng đồng hồ.
5 giờ sáng, Hà lết cái thân đầy mệt mỏi của mình đứng dậy nhìn kĩ khuôn mặt của người đàn ông mà cả đời này hi vọng đừng gặp lại nhau thì tốt hơn vào trong kí ức rồi đóng cửa bỏ đi. 3 tháng sau, biết mình đã có bầu, quả nhiên, 35 năm giữ gìn của đời người con gái trao đi ít ra cũng phải thu lại được thành quả như thế chứ.
Cô giấu diếm gia đình chuyện đứa bé, một mình tiếp tục đi làm như chẳng có chuyện gì xảy ra. Hà bỏ qua những lời đàm tiếu của thiên hạ xung quanh mình để rồi 9 tháng sau khệ nệ ôm bụng bầu một mình lên viện chờ đẻ. Nằm trong phòng chờ, không hiểu sao cô cứ có cảm giác có ai đó đang nhìn mình chằm chằm nhưng cũng nhanh chóng gạt đi.
Để rồi 3 giờ sau, đứa bé mà cô mong ngóng suốt thời gian qua cuối cùng cũng thuận lợi sinh ra đời. Vừa tỉnh dậy sau cơn mê, cô với gọi y tá thì thầm: “Con tôi đâu cô?? Cô mang cháu đến đây được không??”
Một lúc sau, thấy một bác sĩ nam bế con trai mình tiến lại gần nhưng không trao cho chị mà nhìn chằm chằm thằng bé một lúc lâu rồi bất ngờ nói một câu khiến Hà chết sững: “Trông thằng bé giống hệt tôi khi còn nhỏ vậy. Anh có thể hỏi tại sao sáng hôm đó em lại bỏ đi mà không nói nổi 1 lời từ biệt không??”
Lúc này Hà mới kịp nhìn rõ khuôn mặt vị bác sĩ kia thì nhận ra anh ta chính là người đàn ông tối hôm đó, người mà cả đời này cô không muốn gặp lại. Hà lắp bắp… cô không biết nên nói gì lúc này cả, tại sao lại là anh ta chứ.
- Chỉ là tình một đêm mà thôi, đến sáng rồi thì mọi chuyện coi như không có gì xảy ra là được. Chẳng phải vốn dĩ nên như thế sao??
- Thế còn đứa trẻ này?? Nếu như thế tại sao em còn sinh ra nó, em có biết sau ngày hôm đó, tôi đã ở quán bar tìm em suốt bao lâu không??
- Anh tìm tôi. Anh tìm tôi làm cái gì chứ?? Chúng ta không ai nợ ai hết cả.
- Không, em nhầm rồi, là anh nợ em một người chồng, nợ con trai một người bố. Anh biết nó là con trai anh và cũng đã kiểm tra rồi nên em đừng kiếm cớ chối bỏ. Anh biết là rất đường đột nhưng em có thể cho anh cơ hội được chăm sóc hai mẹ con không?? Sau hôm đó, anh thật sự… đã rất nhớ em.
Những lời anh nói chẳng khác nào những giọt mưa đang rơi tí tách xuống mảnh đất khô cằn trong lòng Hà. Cô không thể ngờ cô đi tìm nhân duyên của mình suốt 35 năm không thấy để rồi chỉ sau 1 đêm nó bỗng dưng lại tìm đến với cô một cách bất ngờ và tình cờ đến vậy. Duyên – phận vốn chẳng phải như thế này hay sao??
Theo Webtretho