Em vẫn chúc anh và cô gái ấy sẽ hạnh phúc với nhau sau một lễ cưới. Em hứa sẽ không tìm anh hay van xin tình yêu nơi anh nữa. Em cũng không oán trách anh một lời nào.
Không phải vì em cao thượng, mà vì em muốn anh phải cắn rứt trong lòng vì đã bỏ rơi em. Nếu em trách móc, hay kể hết mọi chuyện cho cô gái kia biết thì cuối cùng người đau khổ vẫn là em và cô gái ấy. Dù sao anh và cô gái ấy cũng sẽ cưới nhau. Em không muốn là kẻ ác độc khiến người khác nếm trải nỗi đau như mình. Anh cứ hạnh phúc đi. Rồi sẽ có người đàn ông thật sự tốt dành cho em, sẽ có người đàn ông mang lại cho em toàn là hạnh phúc thay vì những nỗi buồn mà anh đã tặng em.
Người mang nhiều nỗi nhớ và niềm đau vẫn chỉ là một mình em. Còn anh thì vẫn thế, anh vẫn sống vui vẻ và hạnh phúc khi không có em. Đơn giản vì bên anh giờ đây đã có một bóng hồng khác thay thế em. Đôi lúc em tự hỏi bản thân mình có quá ngu ngốc hay không khi cứ mãi đau đáu vì một người vô tâm, hờ hững với em như thế? Em đãcho đi quá nhiều thứ mà em không hề đong đếm thiệt hơn. Để rồi thứ em nhận được lại là thứ tình cảm nửa vời như thế.
Anh vui vẻ bên em, nhưng anh vẫn cười vui bên cô gái ấy. Anh bảo rằng công việc anh rất bận rộn và không thể nói chuyện với em. Anh bảo em dành thời gian để tập trung lo cho tương lai của em đi. Nhưng cuối cùng những điều em hiểu là anh đã xóa sạch những kí ức, những kỉ niệm của chúng ta. Anh chỉ cho rằng chúng ta có duyên nhưng không phận. Anh nhẫn tâm như thế đấy.
Em cứ nghĩ nếu mình yêu chân thành, hy sinh mọi thứ vì người mình yêu, thì em sẽ nhận lại như em đã cho đi. Nhưng không.Em sai rồi, rất sai nữa là đằng khác. Em hiểu rằng không phải cứ cho đi là nhận lại như thế. Khi anh đã dành tình yêu cho một cô gái khác thì em có quỳ trước mặt anh để cầu mong anh trở về thì lại càng khiến anh coi rẻ em hơn.
Đúng là trong tình yêu, ai yêu nhiều hơn thì người đó sẽ mang nhiều đau khổ. Từ khi bắt đầu yêu anh, em đã chấp nhận là kẻ mang nhiều đau khổ. Nhưng em không nghĩ sẽ có ngày anh vì cô gái ấy mà xa rời em. Em cứ cho rằng bản thân mình không đủ tốt, hay em chưa cố gắng hết sức cho mỗi tình này. Nhưng rồi khi em hiểu ra một điều là không phải lỗi do em. Cũng không phải lỗi do anh và cô ấy. Lỗi ở yêu thương đã đi hoang và không tìm thấy lối về.
Sau chia tay, em mang một nỗi đau đến nhói tim. Em cảm giác như cuộc sống này thiếu đi anh thì xem như mất đi tất cả. Mỗi sáng thức giấc với em chỉ là một ngày nữa sống với nỗi buồn. Mọi thứ xung quanh cứ mang theo hình bóng của anh, mang theo kỉ niệm về anh. Tất cả đã qua, em thật sự thấy sợ hãi. Em không nghĩ có lúc mình phải trải qua đau đớn nhiều đến thế.
Ngày hôm nay, ngày mà em đã bớt đi rất nhiều những suy nghĩ về anh. Em thấy cuộc sống này vẫn còn nhiều điều ý nghĩa hơn. Em không vùi mình trong nỗi đau của tình yêu đã cũ nữa. Bước ra khỏi cơn ác mộng đó, để rồi em bắt đầu cuộc sống mới, một cuộc sống phải thật tốt. Em sẽ bắt đầu những chuỗi ngày không có anh, không có những giọt nước mắt chực chờ rơi, không có những đêm thao thức nhớ anh mà không ngủ.
Em vẫn chúc anh và cô gái ấy sẽ hạnh phúc với nhau sau một lễ cưới. Em hứa sẽ không tìm anh hay van xin tình yêu nơi anh nữa. Em cũng không oán trách anh một lời nào. Không phải vì em cao thượng, mà vì em muốn anh phải cắn rứt trong lòng vì đã bỏ rơi em. Nếu em trách móc, hay kể hết mọi chuyện cho cô gái kia biết thì cuối cùng người đau khổ vẫn là em và cô gái ấy. Dù sao anh và cô gái ấy cũng sẽ cưới nhau. Em không muốn là kẻ ác độc khiến người khác nếm trải nỗi đau như mình. Anh cứ hạnh phúc đi. Rồi sẽ có người đàn ông thật sự tốt dành cho em, sẽ có người đàn ông mang lại cho em toàn là hạnh phúc thay vì những nỗi buồn mà anh đã tặng em.
Theo Afamily