Đó là câu chuyện bi thương của người phụ nữ bất hạnh trong hôn nhân tên Đ.T.L.
Sinh ra trong hoàn cảnh gia đình khó khăn, mẹ cho chị đi và quyên sinh do áp lực bên chồng khi chị chưa tròn 1 tuổi. Lớn lên trong tình yêu thương của cha mẹ nuôi, chị L. nỗ lực rất nhiều, mong muốn bản thân có một tương lai tốt đẹp hơn. Khi lên thành phố học, chị gặp và yêu T., quê Cần Thơ. Không bao lâu sau, họ quyết định kết hôn.
Những tưởng hạnh phúc sẽ đến với người con gái có tuổi thơ không mấy trọn vẹn, chị đâu ngờ sau kết hôn lại là chuỗi ngày đen tối của cuộc đời. Thất vọng với số của hồi môn ít ỏi bên nhà vợ cho, T. đánh đập vợ dã man, buộc vợ phải xin tiền họ hàng bên ngoại ở Mỹ.
Nhiều lần chị cố bỏ trốn, T. bắt được, ra sức đánh và quăng chị xuống con rạch nước thải bên hông nhà. Gia đình chồng chứng kiến chuyện nhưng không một lời can ngăn, mặc cho chị có lúc thân thể trần truồng van xin chồng tha cho được sống. Tứ cố vô thân nơi đất lạ xứ người, chị gần như kiệt quệ nhưng vẫn không sao thoát khỏi căn nhà đó.
T. không ngừng đánh đập, chửi bới chị. Hình minh họa internet.
Trong một lần được chồng đưa về nhà theo yêu cầu của cha mẹ nuôi, chị tìm đến cái chết để giải thoát khỏi cuộc hôn nhân như “địa ngục” ấy. Tưởng ý định đã thành, không ngờ gia đình phát hiện và kịp thời cứu chữa. Cha mẹ chị đâu ngờ tình thương của họ đã vô tình trả con gái mình về với những đọa đầy gấp bội. Về lại nhà chồng, anh ta tiếp tục sỉ vả, đánh đập chị bầm tím, kèm theo đó là những đòi hỏi quan hệ xác thịt.
Không những chồng hành hạ, cha mẹ chồng mắng nhiếc chị đủ đường, có lần còn bắt chị phải ngồi dưới chân giường cho tới khi họ mệt và ngủ đi, chị mới được đứng dậy. Nhiều lúc bế tắc, chị chỉ còn biết dập đầu quỳ lạy họ. May mắn trong một lần đi làm, chị đã tìm cách trốn thoát để về nhà mình. Chị gửi đơn xin ly hôn thì tòa án nơi chị ở từ chối nhận đơn bảo chị phải về nơi chồng sinh sống làm thủ tục theo quy định. Được sự giúp đỡ của gia đình, chị cùng cha nuôi quay lại quê chồng để làm thủ tục ly hôn, nhưng mỗi lần hòa giải, anh ta đều vắng mặt, việc ly hôn vẫn không thành.
Chị nhiều lần quỵ lạy van xin chồng. Hình minh họa Internet.
Sau đó hơn 1 năm, anh ta thường xuyên lui tới nhà chị, van xin tha thứ, thậm chí quỳ lạy cha chị để ông chấp nhận cho anh ta cơ hội sửa sai. Nhiều tháng liên lục đi về, thấy anh ta thành tâm, có vẻ đã thay đổi, gia đình đã chấp nhận tha thứ và đồng ý cho anh sống bên nhà vợ, với hy vọng hạnh phúc sẽ một lần nữa mỉm cười với chị.
Ông bà ta nói quả chẳng sai: “Chứng nào, tật nấy”. Tờ giấy cam kết anh ta viết cho cha mẹ chị còn chưa khô mực, anh ta đã tái diễn bạo hành, lăng mạ vợ. Không lâu sau, chị có bầu. Anh ta cũng không thôi nhục mạ. Chị chưa sinh con, anh ta đã đe dọa sẽ bắt con đi. Rồi đứa bé cũng ra đời trong sự thương yêu của mẹ cùng gia đình ngoại. Còn anh ta thì ngày nào về nhà cũng chửi bới, dù không đánh đập chị như trước nhưng nhiều lần đập vỡ đồ đạc, bóp cổ khiến chị mấy lần thừa sống thiếu chết. Thậm chí cả cha vợ, anh ta cũng quát tháo, đe đánh. Chị gần như không còn biết cậy nhờ vào ai. Mọi thứ dường như đang thách thức sức chịu đựng của chị. Tình yêu chị dành cho con bao nhiêu, nỗi đau chị phải chịu đựng chồng lớn bấy nhiêu. Chị luôn sống trong lo sợ rằng, cứ hứng chịu sự hành hạ của chồng, chẳng mấy chốc chị cũng bỏ con lại như xưa mẹ chị đã làm. Nhưng chị không đành lòng, và vẫn cam chịu để sống, sống vì con.
Chị lao đầu vào công việc, nhận cùng lúc làm kế toán cho 11 công ty và 1 trường mẫu giáo, để lo tương lai cho con, lo cho chồng, mặc chồng không một lần thương cảm. Anh ta chỉ mải chơi và vòi tiền vợ. Dù chị có muốn kháng cự cũng không làm gì được trước sức mạnh của một đàn ông. Cứ như thế, đứa con thứ 2 cũng ra đời. Quá trình sống đầy những thất vọng ấy nhưng chị vẫn xin cha cắt cho một số diện tích đất, mong anh ta sẽ yên tâm làm ăn, thay đổi. Nhưng anh ta vẫn chẳng hài lòng. Không thể chịu đựng được nữa, chị đòi ly hôn. Nhưng anh ta tuyên bố không bao giờ đồng ý. Anh ta nói, nếu ly hôn anh ta sẽ mang con chị đi. Với sự yếu ớt của người phụ nữ, chị đành ngậm ngùi cam chịu.
Cho đến cách đây 6 năm, không còn chịu đựng nổi, chị đã cương quyết đòi ly thân với anh ta. Nhiều lần anh ta kề dao vào cổ chị, đe dọa đánh đập nhưng chị vẫn quyết tâm ly hôn. Cuối cùng, anh ta buộc chị ký một thỏa thuận ly hôn đầy nghịch lý là phải chia nửa ngôi nhà, giao cả hai con và một số tiền hơn một trăm triệu. Không còn cách nào, chị đành đặt bút chấp thuận với hy vọng, sau khi ra tòa, luật pháp sẽ giúp chị nhận lại hai con và trả lại sự công bằng cho chị.
Khi mang hai đứa trẻ về, gia đình bên nội không thương, khiến chúng bị tự kỷ, đứa bé thì khóc suốt ngày, đứa lớn thì hung hãn, khó bảo. Cậy nhờ được một người tốt bụng, chị mang hai con về. Những ngày sau đó, cuộc sống mẹ con chị chẳng lúc nào được yên ổn. Anh ta hết gọi điện nhục mạ, đe dọa sẽ lấy hết nhà, đến việc sẽ cho mẹ con chị ra đường, thậm chí sẽ không bao giờ đồng ý ly hôn. Đã nhiều lần chị làm đơn gửi về tòa án nơi anh ta sinh sống, nhưng đều bị anh ta đe dọa, buộc chị phải xin rút đơn. Chị lại tiếp tục cam chịu, muốn giữ cũng không được, thoát ra cũng không xong.
Còn con đường nào dành cho người đàn bà với “bản án” hôn nhân mười năm chung sống, 6 năm ly thân, chưa có được một ngày hạnh phúc trọn vẹn? Cuộc đời của mẹ con chị, rồi sẽ đi về đâu?
Tên nhân vật đã bị thay đổi.
Theo Xuân Phúc (Ghi theo lời kể của nhân vật)/Phununews