Thứ Năm, 8 tháng 6, 2017

Chồng ơi… con chúng ta chết vì thú vui của anh đó, anh vừa lòng chưa?

Trong căn phòng nhỏ tối tăm, em khóc đến khàn tiếng. Em bảo tôi rằng, em đã ký giấy ly hôn rồi, em không tha thứ được tội lỗi của chồng, mà thật ra, em cũng chẳng thể nào tha tội cho mình.

Cách đây 2 tuần, em bị sảy thai ở tuần thứ 8. Em đã rất sốc, rất suy sụp, em đã mong chờ đứa con này từ rất rất lâu rồi. Lấy nhau đã lâu nhưng vẫn chưa có động tĩnh gì, cả hai vợ chồng lẫn ông bà đều rất sốt ruột. Em nâng niu thiên thần bé nhỏ này lắm, đọc rất nhiều thông tin, làm rất nhiều điều để bảo vệ con. Thậm chí em còn chẳng dám báo cho nhiều người biết, em sợ, chỉ cần em khoe khoang, hạnh phúc nhỏ nhoi này sẽ tan biến ngay. Em đã cố hết sức nâng niu, giữ gìn…

Chồng ơi… con chúng ta chết vì thú vui của anh đó, anh vừa lòng chưa?

Vậy mà chỉ vỏn vẹn 2 tháng, em đã mất con.

Bác sĩ bảo con em chết rồi, nó chết ngay trong bụng em. Giờ phải hút thai ra vì nó chẳng thể nào thành hình người được nữa. Em đau đớn như chết đi sống lại.

Ban đầu em đổ hết tội lỗi lên người chồng. Anh cái gì cũng tốt hết, nhưng sao anh lại nghiện thuốc lá. Bác sĩ bảo là chồng đốt thuốc thế kia làm sao mà giữ con nổi? Có sống nổi sinh ra không sứt môi hở hàm ếch thì cũng viêm phổi dặt dẹo, chẳng được khỏe mạnh như con người ta.

Biết vợ chồng ở tình cảnh hiếm muộn, bác sĩ còn bảo, có thể em rơi vào trường hợp sảy thai rất sớm nên không phát hiện, nguyên nhân chắc em thừa biết nhỉ.

Sau khi gào khóc một trận, em đã suy nghĩ rất nhiều. Chẳng phải lỗi cuối cùng vẫn ở em sao? Nếu em không dung túng, sao chồng em cứ thoải mái hút thuốc như thế? Em quen và lấy anh đến nay đã tròn 10 năm, và cũng ngần ấy năm ngửi mùi thuốc. Vì quen quá nên em chẳng thấy nó hôi hám, chẳng thấy nó khó ngửi, cứ nghĩ đó là mùi đặc trưng của anh.

Anh đã ôm em an ủi, nói vợ chồng mình cùng tiếp tục phấn đấu, chắc chắn sẽ có con. Nhưng em giãy ra, sao bây giờ cái mùi thuốc ám trên người anh nó kinh tởm đến thế? Em kinh tởm chính mình, sao lại sống với nó ngần ấy năm? Em nhớ tới vẻ tự đắc của bản thân khi anh khen em là người phụ nữ tuyệt nhất quả đất, ủng hộ anh, chia sẻ mọi thứ với anh, chẳng bao giờ bắt ép anh làm gì. Không bắt anh bỏ thuốc mà còn khen anh nam tính. Thậm chí còn khó chịu nếu ai đó có thái độ chê bai chuyện anh hút thuốc. Giờ quả báo đã rơi trúng người em rồi.

Suốt 2 tiếng đồng hồ khóc kể, những lời em nói lúc ngắt quãng lúc lạc giọng chỉ gom lại được ngần ấy ý. Tôi ghi lại chẳng phải muốn chê bai hay làm xấu mặt em, tôi chỉ muốn cảnh tỉnh phụ nữ chúng mình. Không nhắc đến các ông ở đây, vì ông nào biết thương vợ con thì đã chủ động bỏ thuốc rồi, không cần phải bàn nhiều. Tôi chỉ muốn nhắn nhủ các chị rằng, các ông có quyền lựa chọn hút hay không hút thuốc, các chị có quyền lựa chọn sống cùng với nó hay không. Nếu ít nhất trong phạm vi nhà mình không thể sạch khói thuốc thì mình không chỉ có lỗi với bản thân mà còn cực kỳ có lỗi với con cái. Sao bệnh viện cứ đầy những case bệnh nặng do khói thuốc đến nỗi phải nằm ngoài hành lang mà những người khỏe mạnh bên ngoài cứ thỏa hiệp với nguyên nhân gây bệnh? Bệnh tật làm gì có ngoại lệ, làm gì có chuyện chừa ai đó ra?

Theo Afamily

Related Posts: