Thứ Sáu, 16 tháng 6, 2017

Cú ngã định mệnh – Phần 2

1 ngày,2 ngày,3 ngày trôi qua,cũng chẳng thấy ai lên tìm nên thở phào nhẹ nhỏm.Hơn nữa thằng Tuân cũng đã xuất viện,đi học lại rồi.Nghe nó bảo là mọi chuyện đã được giải quyết xong xui nên mình cũng phần nào yên tâm là sẽ ko bị quấy rầy nữa

Cuộc sống của mình lại trở về quỷ đạo cũ.Ham chơi,nhác học,ghiền xem phim và hay ngủ gật.

Hơn 2 tuần bình yên trôi qua đến chiều thứ ba,trước tết đúng 1 tuần,mình và chúng bạn đi cà phê ở quán Hương Lan.

Ngồi nói chuyện tào lao đâu được 1tiếng,ngước mặt lên thì thấy 4 anh công an đi vào,trong đó có 2 anh hôm trước lấy “khẩu cung” mình ở trường.

Linh tính mách bảo, chết rồi,ko lẽ ra tận quán cà phê để hỏi chứ,sao mà xui xẻo thế này.

Vội cuối gầm mặt xuống,giả vờ nhìn vu vơ dưới đất.

Lẫm nhẫm,rồi rồi,họ đang tiến lại mình,gần tới rồi, gần tới rồi,bóng họ che kín cả góc tụi mình ngồi rồi.Thôi xong..1..2..3 chuẩn bị ngước mặt lên.

Ôi nhưng ko,họ lướt qua rồi.Nghe tiến kéo ghế.Họ ngồi phía sau bàn mình.Vậy là đi uống cà phê,may quá,thở phào nhẹ nhỏm. Ôi chắc đau tim chết mất nhưng bây giờ làm sao đây.Họ ở ngay sau lưng mình,lỡ bị phát hiện thì sao.

Tương kế tựu kế nói nhỏ với lũ bạn.

-Tự nhiên ta đau ruột quá,ta về trước nghe,đứa nào trả tiền cà phê cho ta với.

Chúng bạn nhìn cái mặt ko thể nào nhăn nhó hơn của mình nên cũng tin thật và gật đầu lia lịa.

Chỉ chờ có thế,mình quơ vội cái khẩu trang đeo vào,đứng lên đi thẳng ra xe,đội mũ,phóng một mạch về phòng,ko một cái quay đầu.

Về phòng mà tim còn đập thình thịch rồi tự nhiên nghĩ lại thật vô lý,mình có ăn trộm,ăn cắp gì đâu mà phải trốn chui,trốn lũi thế.Lỡ gặp lại họ có hỏi hôm đó sao bỏ về thì nói đau bụng quá nên vô phòng y tế nằm có sao đâu.

Nhất định rồi,bữa sau ko tránh nữa,mạnh mẽ đối diện. (toàn làm quá ko hà)

Giờ thì ngủ đã.À mình nói thêm là mình ở một mình và ăn cơm bụi.Dãy phòng trọ có 5 phòng,mình thích ở riêng nên mẹ thuê cho mình phòng nhỏ nhất ở đây,vì ko có ai nói chuyện tào lao nên ngoài học,ăn thì mình chỉ biết ngủ chứ chẳng biết làm.

5h lại đi học thêm,sau đó đi ăn rồi về phòng đọc truyện,xem phim.

Khoảng 8h,nghe điện thoại báo tin nhắn.

-Chào lớp phó học tập.

– Èo…Đứa nào đấy?

– Đứa lun?Ko đoán ra ai à?

– Ko vòng vo,khai nhanh ko thì phánh_ Mình nghĩ là lũ bạn chọc mình.

– Ghê thế.Thôi ko vòng vo.Nhớ 2 anh công an tìm bé ở trường ko?

Ôi thôi chết bà rồi,sao mà đeo như đĩa thế này.

Đã bảo ko biết gì rồi mà sao còn muốn tra khảo nhưng thôi mạnh mẽ đối diện 1lần đi

-Dạ nhớ,em xin lỗi vì hôm đó đau bụng quá nên về trước.Nhưng có việc gì nữa vậy anh?

-Ừ ko có gì mà bé ko nhớ ra anh thật ak?

-Thì nhớ anh là 1 trong 2 anh hôm đó.

-Vậy anh nào trong 2 anh đó.

-Sao mà em biết được cơ chứ và em cũng ko quan tâm là anh nào.

-Trời,vô tình vậy.Anh gặp bé hai lần,lần trước đụng phải bé ở BP làm bể ly đấy.Và hôm gặp bé ở trường cũng là anh hay nhìn bé và cười đấy.

À,bây giờ đã hiểu ra sao hôm đó anh ta lại cứ nhìn mình rồi mĩm mĩm.Nhưng sao anh ta có số mình? Ai đã cho?Là ai?Là ai?Thằng Tuân ư?

-À, em nhớ rồi nhưng ai cho số em vậy?

-Chiều nay ở quán cà phê,a thấy bé rồi nhưng bé cứ trớ rồi trốn về lun,sau khi bé về anh đã xin bạn bé.

Quách tờ phức?Ôi cái đám bán rẻ bạn bè,chết với bà.Nhưng sao lại bảo mình trốn.Xấu hổ quá đi mất

– Gì mà trốn chứ,em có việc nên đi trước.Nhưng mà anh liên lạc với em có gì ko ạ?

-Ừ ko có gì,anh chỉ mún hỏi thăm vết thương đầu gối bé đã đỡ chưa thôi.

-À ko sao đâu a,vậy chắc ko có gì nữa anh nhỉ.Bye anh.

-Từ đã,nói chuyện tí đi.Anh đang trực ở cơ quan, buồn quá tìm người nói chuyện tí cho vui.

-Em có thấy vui đâu,với lại điện thoại em hết tiền rồi.A thông cảm.

Thật sự điện thoại mình còn có mấy trăm để nhá máy về cho mẹ.

Tít tít…Lại tin nhắn.Sao lì thế.Thôi kệ đi.Xem phim đã.(xem bằng máy tính bàn)

11h,tự nhiên nghe mỏi mắt nên mún đi ngủ.Quơ điện thoại hẹn báo thức,tin nhắn từ tổng đài,ko phải của anh ta.

-Quý khách đã….20000 từ thuê bao 0167….

Anh ta gửi cho mình 20K. Làm gì vậy trời.Áy náy…áy náy.

-Anh bắn tiền cho em làm gì vậy?

-Cuối cùng bé đã trả lời lại,bé bảo điện thoại bé hết tiền.

– Em bảo điện thoại hết tiền chứ có xin anh đâu.

-Anh xin lỗi,tại anh chỉ muốn bé nhắn tin thêm chút nữa.Hihi.

Tự nhiên thấy mềm lòng.

-Ok,a muốn nói chuyện gì?Nhanh nhé vì em buồn ngủ rồi.

-Hihi,cảm ơn nhé.Bé tên KL phải ko nhỉ?Quê bé ở BP à?

-Dạ.

-Hôm đó về rồi có bị mẹ mắng ko?

-Dạ ko,mẹ chỉ hỏi bị sao thôi.

-Um,mà bé năm nay học 12rồi, tính thi trường nào chưa?

-Dạ chưa biết lun?

– Sao lại chưa nhỉ,lẽ ra chuẩn bị làm hồ xơ rồi chứ.

– Dạ nhưng em chẳng biết mình thích học gì, trường nào?

-Sao kì vậy?Thế bé giỏi môn nào nhất.

– Dạ bé học được môn Anh Văn thôi.

– Vậy nhất rồi,chẳng bù cho anh.Anh chẳng bao giờ ngóc khỏi con 5 môn này.hihi

Chỉ nhắn tới đó thì mình ngủ quên lúc nào ko hay.

Cú ngã định mệnh – Phần 2

Sáng dậy mở điện điện thoại ra xem thì nhận được 2 tin nhắn.

-Bé ngủ rồi à?Thế bé ngủ ngon nhé.

-Chúc lớp phó học tập ngày mới vui vẻ.

Nghe từ “lớp phó học tập” là tụt hết cả hào hứng rồi.Thôi kệ,chuẩn bị rồi đi học đã.

Vừa bước vào lớp là đã thấy lũ quỷ bạn thân đứng đó nhìn mình với ánh mắt dò xét đầy nghi hoặc.

-Làm quái gì mà nhìn ta kiểu đó.

-Công an lun,lại còn cao to,đẹp trai nữa chứ.Im quá đấy nhé.

-À,cái đám bán rẻ bạn bè tụi bây chứ đâu?Ai cho phép tụi bây đưa số ta cho người lạ.

-Lạ ghê,lạ mà gặp nhau tận 3 lần cơ đấy.

-Sao biết ba lần?

-Thì anh ấy bảo vậy,bảo là 2 đứa có duyên.

Nói rồi tụi nó phá lên cười.

-Nín,Ok?Duyên cái gì ở đây.Nói nghe xem.

-Hôm qua lúc mày trốn về đó. Anh ta lại và xin số cô bé vừa đi ra. Tụi ta hỏi để làm gì. Thì anh ta bảo anh có linh cảm là anh và bé đó có duyên.Gặp ba lần rồi nhưng toàn trong trường hợp đặc biệt ko à.

-Lúc đầu tụi ta cũng ko định cho đâu nhưng anh ấy có nụ cười tỏa nắng quá thêm nữa ba anh đi cùng cổ vũ nhiệt tình nên tụi ta mới cho.

– Ê,mà sao mày giấu hàng kĩ thế.Bạn với bè.Xí

Tụi nó tranh nhau nhao nhao,rát hết cả tai.Lại còn biết mình trốn về.Ôi ngượng bất chết mất.

-Giấu cái ót tụi bây,thôi thôi giải tán. Bữa sau đứa nào còn tài lanh ta xẻo hết.

5 tiết học trôi qua rề rà phát lờn đi được.Đã thế đám bạn lâu lâu lại chọt vô vài câu.

-Công an tỉnh nhé, quá kinh.

-Tiếng sét ái tính nhé,kinh quá.

-Giới thiệu cho tụi ta ba anh kia lun nhé.haha

– Có đi ăn chè,ốc hút chi thì đừng quên tụi ta nhé.haha

………..

Sắp tới tết rồi nên cứ trông cho xong ngày để được nghỉ học,được về nhà.

Rồi cũng hết tiết,hết ngày,chu kì cứ thế mà quần,học thêm rồi về phòng.

8h giờ tối.Tít… tít…tít

-Chào buổi tối lớp phó học tập.

-Anh đừng gọi em là lớp phó học tập.Nghe dị ứng quá.

-Ok.Vậy xưng hô bé vs anh nhé.

-Tùy anh.Dù sao bé nghe cũng dễ nghe hơn là HPHT.

-Vậy bé đã ăn tối chưa?Khi nào trường cho nghỉ tết.

-Dạ rồi.Học xong ngày mai là được nghỉ.

-Vậy bé về quê hay ở lại đây ăn tết?

-Về chớ ở đây làm gì anh.Trông về gần chết.

-Hihi.Buồn nhỉ.Nhưng ko sao,nếu bé về thì anh lên.

-Sao lại buồn?Mà lên đâu anh?

-Thì ko gặp bé nên buồn.Lên nhà bé chứ đâu.hihi.

-Èo..mà lên làm gì ạ?

-Lên lì xì cho bé chứ làm gì?

-Èo…Bé có còn nhỏ đâu mà lì xì.

-Bé còn chưa đủ tuổi công dân?Ko thích lì xì thì tết anh lên chở đi chơi?

-Thôi a để bé ăn cái tết vui vẻ với.Anh mà lên là bé ko yên với chúng bạn em đâu.

Nghĩ tới thôi đã rùng hết cả mình. Tụi nó mà lỡ thấy là y như rằng sau đó phải ngồi cho tụi nó hỏi cung rồi suy diễn đủ đường.

-Um,vậy sau tết gặp cũng được.

-Ủa,sao bé ngửi thấy mùi nói chuyện của hai đó có gì đó thân thân.Lạ thế???

-Haha,bé hài hước nhỉ. Dần dần rồi cũng quen thôi.

-Vâng,quen rồi hãy tính.Thôi bé xem phim đã.Bye anh.

-Xem phim vui vẻ rồi sau đó ngủ ngon nhé.

Tối đó lại thức xem phim đến hai giờ.Sáng ra dậy ko nỗi nên ko đi học,đằng nào cũng là ngày cuối rồi,thầy cô chắc ko để ý.Hơn nữa đối với học sinh cuối cấp, thầy cô có phần nương tay hơn.

Ôi nhiều đồ ăn quá,nào là bánh tét,thịt heo,dưa món,mứt dừa,mứt gừng…ực ực.. toàn thứ mình thích trong ngày tết.Đói quá,thèm quá.Ăn ngấu,ăn nghiến.

-Thùng…thùng.. thùng.

– Dậy đi ăn trưa đi mày, tính tuyệt thực luôn hay sao giờ chưa dậy.

Mở mắt ra thấy con bạn phòng bên đập cửa.

Nhìn đồng hồ là 12h trưa.

Thì ra là giấc mơ,đói quá nên nằm mơ thấy toàn đồ ăn.Ráng lê cái xác dậy đi rửa mặt.

Điện thoại có tin nhắn.

6h30: Bé dậy đi học chưa?Have a nice day.

Ủa nhớ nói là tiếng anh ko ngóc khỏi con 5 cơ mà.Hihi

Bụng đói quằn quại,uống đở bịch sữa rồi đạp xe đi ăn trưa.

Xong về phòng thu dọn ít đồ đạc rồi chuẩn bị 3h về quê.

Dung dăng dung dẻ riết với tụi bạn cuối cùng cũng về tới nhà lúc 5h30.

Tắm rửa,ăn tối,xem phim,nói chuyện với ba mẹ tới 8h thì nghe điện thoại.

Tít..tít..tít.

– Hi bé!Bé về quê chưa?

– Dạ rồi,về lúc chiều.

-Về cũng chẳng báo cho anh tiếng.

-Ủa,bữa nay công an cũng phải điều tra việc đi hay về của người ta nữa sao a?

-Người ta nào?Người quen đấy chứ.

-Chưa quen đến nỗi phải khai báo cụ thể như vậy đâu anh.

-Hihi,ý là anh muốn bé nhắn cho anh bảo là bé về quê đó mà.

-Có đánh thì mới có khai,ko ko,nhắn tin cho anh “giờ bé về đây anh hay bé về rồi nha anh”. Tự nhiên thấy cấn cấn ở đâu đó.

-Bé thấy cấn chứ anh thấy vui nếu bé nhắn vậy.

-Thôi bé có tí việc rồi,nói chuyện anh sau.

-Um,tụt hết cả cảm xúc.Thôi chúc bé buổi tối vui vẻ.

Hôm nay tự nhiên muốn nói thêm vài câu nữa nhưng hẹn với đám bạn đi uống nước rồi.

Cận tết,công việc kinh doanh bận rộn.Ngày nào cũng phải ra cửa hàng phụ ba mẹ đến 7h tối mới về.Chưa kể còn phải dọn dẹp,lau chùi nhà cửa vì nhà chẳng có ai.

Tối đến là mệt lã nên chẳng có thời gian nhắn tin qua lại nhưng anh ấy thì ngày nào cũng đều đặn nhắn tin chào ngày mới,chúc ngủ ngon.

Mình chỉ nhắn lại một hai tin giải thích là bận này nọ.

Đêm 30,nhìn điện thoại với loạt tin nhắn trong mấy ngày qua của anh ấy,bổng thấy lòng “yếu đuối”.

-Chào buổi sáng cô bé.

-Lại chào buổi sáng cô bé.

-Chúc ngủ ngon,mơ siêu đẹp.

-Biết là tự kĩ một mình nhưng thôi kệ.Lại chúc ngủ ngon.

-Ở bên kia bầu trời,giờ em chắc đang bận rộn?

-Khi nào người ta mới hết bận đây trời??

-Lạy trời cho mau tới tết dùm con,ngày gì là dài loằng ngoằn thế.

Tự cười một mình rồi bấm trả lời.

-Xong rồi,anh tính làm loạn điện thoại bé à?

-Anh tưởng bé bỏ rơi anh luôn rồi chớ.

-Haha..bỏ rơi..a có đi đón giao thừa ko?

-Ko,anh mới đi tất niên với đơn vị về có tí men nên ko muốn đi,còn bé?

-Ko,bé mệt quá nên ở nhà thôi.

-Mấy ngày nay bé vất vả lắm ư?

-Vâng,phụ mẹ đủ việc, giờ mới rảnh được.

-Thương thật đó, mà giờ bé mệt thì nghỉ đi, ko cần phải nhắn tin với anh đâu.

-Ko sao,nói chuyện tào lao tí đón giao thừa luôn.

Hôm nay mở lòng,vui vẻ nhắn tin đến tận 2h.

Nói chuyện trên trời dưới đất,đủ thứ cả.

Rồi mình được biết anh ấy tên VT,25 tuổi,anh đang làm công an,sống với mẹ,mẹ làm ở tòa án, bố là cảnh sát giao thông nhưng mất cách đó 5 năm vì bệnh ung thư.

Mình cũng giớ thiệu sơ qua cho anh ấy một tí về mình.

Hỏi sao ko có người yêu anh ấy bảo do sự ra đi của bố làm anh ấy bị stress thời gian dài nên ko có tâm trí cho việc yêu đương.

-Nhưng giờ anh nghĩ,anh đã ổn và sẵn sàng cho một mối quan hệ rồi.A cũng đang tìm hiểu

Ngồi ê a nghe anh ấy tâm sự,thấy cảm thông.Nhưng cái tật ngủ quên ko chữa được.

Câu chuyện đang lỡ dỡ,chưa có lời tạm biệt thì mình đã chìm sâu vào giấc mộng giờ nào ko hay.

Sáng ra thì lại thấy tin nhắn.

-Bé ngủ chẳng thèm đánh răng ư?Thôi bé ngủ ngon, sáng mai dậy đánh lun thể.

-Chúc ngày mới vui vẻ và một năm mới…….Happy New Year.

Nhắn tin chúc lại rồi sau đó đi thăm ông bà, người thân,họ hàng.

5 ngày tết trôi qua cái vèo,giá mà những ngày đi học cũng nhanh như vậy thì hay biết mấy.

5 ngày qua tối lại cũng có nhắn vài tin qua lại nhưng chủ yếu hỏi làm gì, vui ko chứ cũng ko có gì đặc sắc.

Đến ngày mùng năm,ngủ dậy là quơ điện thoại xem có tin nhắn ko nhưng ngạc nhiên chưa,ko thấy tin nhắn nào cả,ko chào ngày mới ngày miếc gì cả.

Có tí gì đó hụt hẩng.Phải chăng chưa gì đã quen với sự hiện diện này rồi ư?Sao nhanh thế? Từ từ đã chớ.

Lục lại tin nhắn xem mình có nói gì quá lời làm anh ta tổn thương phần mềm,phần cứng gì ko?

Tuyệt nhiên ko?

Hay là mình có nói gì vô duyên?

Cũng ko lun.

Thôi kệ bà đi. Quan tâm gì lắm thế.

Đi họp lớp cấp hai cái đã.

Theo Afamily