Thứ Sáu, 16 tháng 6, 2017

Cú ngã định mệnh – Phần 5

Cuối cùng cũng cầm được chìa khóa trên tay, sắp được mở cánh cửa này ra rồi.

Cảm giác hồi hộp, vui sướng như sắp được khám phá kho báu vậy.

1.2.3…bật… cửa mở.

Đưa tay bật điện…

Dáo dác tìm kiếm.

Nó đâu..nó đâu rồi..cái điện thoại yêu quý của mình đâu rồi..mau hiện hình đi.. đừng chơi trốn tìm nữa…Ta mệt lắm.

Thấy rồi..nó đây rồi.

Nó nằm trên giường.

Nhào tới,cầm lên.

8 tin nhắn và 25 cuộc gọi nhở.

Vui như mở cờ.Hồi hộp..hồi hộp…

-10h00:Ôi..Tối qua anh ngủ sớm ko đợi đến lúc bé về được,sáng nay lại dậy trể ko chào buổi sáng bé gì cả. Đáng trách thật!!

-5h00:Cứ về nhà là anh lại thành người dưng chưa từng biết.Tủi thân.

-8h00:Sao bé im lặng luôn vậy?Bé giận anh sao?

-11h00:Bé giận anh thật sao?Bữa sau anh sẽ mua thêm vài cái đồng hồ báo thức đặt lên đầu giường để ko ngủ quên nữa nhé.

-6h30:Tối qua anh đã thức rất khuya để đợi tin nhắn bé.Chúc bé ngày mới vui vẻ.

-12h00:Đã mấy chục tiếng đồng hồ trôi qua a ko thấy tin bé.Anh vẫn còn chờ.

-7h00:Anh đã nghĩ ra hàng trăm lí do để ngụy biện cho sự biến mất của bé đó bé à.

-6h30:Như một thói quen,công việc đầu tiên của anh sau khi thức dậy là nhắn tin cho bé.Anh cảm thấy vui vì làm điều đó.

-12h30:Trưa nay anh đã chạy tới cổng trường để đợi bé.Nhưng ko thấy bé.

Lại vui như mở cờ.Tự mĩm cười với mình.Thì ra anh ấy cũng buồn, cũng lo lắng nhiều khi ko liên lạc được với mình.

Nhưng kì lạ thây mình lại nhẹ nhàng bấm thoát.Ko trả lời,ko gọi lại.

Con người,đôi khi khó hiểu thế đấy.

Một khi chưa chắc chắn được điều gì thì tỏ ra lo lắng,bồn chồn.Muốn chứng minh,muốn tìm hiểu.Nhưng một khi yên tâm về điều đó rồi thì tỏ ra thờ ơ,dững dưng.

Như cái kiểu mấy chục phút trước,như con điên vội vàng,hấp tấp.Trông mong lấy được điện thoại để xem anh ấy có nhắn gì cho mình ko?anh ấy có quan tâm tới sự biến mất của mình ko.

Mấy phút trước thì hồi hộp vui mừng khi đọc được tin nhắn,nghĩ rằng sẽ trả lời ngay cho anh ấy sớm nhất có thể.

Nhưng giờ thì biết rồi.Đằng nào cũng ko mất liền nên thôi từ từ.Đi ăn trưa đã.Đói quá rồi.

Ăn xong,ngủ một giấc tới chiều rồi lại đạp xe xuống phòng trọ.

5h đọc lại tin nhắn một lượt.Đặt điện thoại lên bàn,đạp xe đi học thêm.

Chưa bao giờ thấy tâm trạng tươi vui,thoải mái thế này.Cứ nghĩ học xong,về nhà sẽ trả lời tin nhắn để cho thỏa lòng mong ngóng mấy ngày qua mà vui ko thể tả.

Mình có một cái tính quỳ quặc như thế đó.Nhìu lúc ko hiểu nỗi.

Tan học,đi ăn tối rồi về phòng trọ.

Lại tin nhắn.

7h30:Anh mõi mòn chờ bé.Thấy mệt thật sự luôn.Ko hiểu sao anh lại như vậy nữa.

8h00:Mà bé cũng vô tình thật luôn,dù thích hay ko thì chỉ cần nói với anh 1tiếng.Sao lại biến mất để anh lơ lững thế cơ chứ.

8h05:Anh nghĩ kĩ rồi,mai anh sẽ lên lớp tìm bé,nếu bé vẫn đi học bình thường thì anh sẽ im lặng ra về.Còn ko thì anh sẽ tìm cho ra bé để hỏi nguyên nhân.Anh xin lỗi khi luôn suy nghĩ tới những lí do tiêu cực cho bé.

Đọc tin nhắn,hít một hơi thật sâu.Bấm gọi.

1 tiếng bíp,2 tiếng bíp,3 tiếng bíp.

Số máy bận…

Anh Công An đang gọi….

Ấn trả lời.

-Alo..alo..Bé à?

-Alo..Alo..Sao bé ko nói gì?

Lại hít một hơi thật sâu,tỏ ra bình tỉnh.

-Thế anh đã nghĩ tới những lí do gì?Bé bị tai nạn?Bé bị bắt cóc?Gia đình bé xảy ra chuyện?Hay bé bị bệnh nan y nên mún lẫn tránh anh?

-Bé đã đi đâu mấy ngày nay_Nghe giọng có vẻ chùng xuống.

-Anh đã rất lo lắng cho bé sao?

-Anh thật sự đã rất sợ.Anh như một người điên.Anh ko còn tâm trí để làm bất cứ điều gì.Cả ngày anh chỉ ngồi nhìn điện thoại.Anh cố mở chuông thật to để đi ngủ hay đi xe anh cũng có thể nghe tiếng tin nhắn bé.

-Bé ko nghĩ anh lại như thế luôn.Bé xin lỗi vì đã làm anh lo lắng như vậy.

-Nói cho anh biết,chuyện gì đã xảy ra?Hay là bé chỉ làm thế để thử anh.

-Ko ko.Bé ko thử anh.Chuyện là thế này…blah..blah.. thế đấy anh.

Mình kể tường tận,chi tiết cho anh ấy nghe nhưng ko diễn ra tâm trạng của mình đã như thế nào. Đơn giản kiểu như bỏ quên điện thoại rồi về lấy.

-Vậy sao lúc trưa lấy được điện thoại bé ko nhắn tin lại cho anh.

-Bé cũng ko biết nữa,bé muốn để tối lại có nhiều thơi gian bé giải thích luôn thể.

-Thế giờ bé đang ở đâu.

-Bé đang ở phòng.

-Anh chạy xuống,bé cho anh gặp một tí được ko?

-Giờ bé ở đây rồi,anh yên tâm được rồi.Sao còn muốn gặp bé.

-Bé chỉ cần ra,đứng xa,anh nhìn rồi anh về cũng được.Ko cần gặp đâu.

-Thôi anh.Bé ko muốn.Thấy kì kì sao đó.

-Anh năn nĩ mà.Cho anh nhìn từ xa một phút thôi.

-Thôi mà anh.Bé ko ra đâu.

-Um,thôi cũng được,nghe giọng bé vậy anh cũng vui rồi.

-Vậy bé đi tắm rồi nói chuyện với anh nhé.

-Ok bé.Nói chuyện sau nhé.

Tắm rửa xong,mình ngồi nhắn tin với anh.

Xoay quanh vẫn là chuyện anh ấy đã “khổ sở” như thế nào,” hoảng loạn” như thế nào.

-Anh ngồi ăn cơm với mẹ mà mắt cứ nhìn điện thoại,chực xem có tin nhắn ko.

-Đang tắm nghe mẹ nói có điện thoại là quấn khăn chạy ra xem ai gọi.Hụt hẫng khi ko phải là bé.

-Chờ đợi quá mà tối qua nằm mơ thấy bé tới nhà anh luôn chứ.

-Anh cũng ko hiểu nỗi anh suy mê bé như thế nữa.Kiểu này mà bé ko đồng ý,chắc anh dời nhà xuống đối diện trường bé để ngày ngày đợi bé tan học quá.

Cú ngã định mệnh – Phần 5

Mọi thứ lại về như cũ.Vẫn cứ nhắn tin qua lại mỗi ngày cho đến thứ sáu mình đi sinh nhật đứa bạn thân nên tối đó ko nói chuyện với anh được.

-Tối nay học xong bé đi sinh nhật bạn chắc ko nc vs anh được.

-Um,bé chơi vui vẻ,cẩn thận,đừng uống nhiều quá nhé.Khi nào về nhắn tin để anh biết nhé.

Thế rồi đi chơi,ăn uống hát hò tới tận 12h.

Mình có uống vài ly,ko say nhưng cũng ngà ngà.

Về tới nhà là cầm điện thoại gọi ngay cho anh ấy.Anh tắt máy gọi lại.

-Alo,anh nghe nè bé.

-Anh chưa ngủ sao?Anh bảo về nhắn tin cho anh nhưng giờ bé lé quá ko thấy chữ nghĩa gì cả.

-Ôi trời,bé uống nhiều lắm sao?

-Hihi.Ko nhiều đâu.Bé tính ko uống nhưng vui quá đó mà.

-Bé mệt lắm ko?Anh làm nước chanh mang xuống cho bé giải rượu nha.

-Thôi thôi,ko cần đâu anh.Anh ko cần viện cớ để gặp bé đâu.

-Bé nghĩ gì vậy chớ.Anh lo cho bé thật mà.

-Bé đùa thôi,bé còn tỉnh.Thôi anh ngủ đi.

-Bé có chắc là ổn ko?

-Ko sao thật mà.Thôi bé buồn ngủ rồi.

Nói rồi nằm vật xuống giường,đánh giấc tới 11h.Vậy là nghỉ luôn buổi học sáng nay.

Ngóc đầu tìm điện thoại.

2 tin nhắn từ “Anh Công An”.

-Bé hư thật đó, bữa sau ko đc uống như vậy nữa nha. Ở một mình lỡ có chuyện gì thì sao.Anh lo.

-Bé dậy chưa?Ngày mới tỉnh táo nhé.

Tin nhắn từ hai con bạn.

-Dậy đi học nỗi ko đó mày??

-Ê,còn sống ko hay là mất xác rồi?Chiều mấy giờ về quê?

Bấm trả lời cho “Anh Công An”.

-Bé ổn,anh cứ làm như ba bé vậy.

Trả lời cho con “Đũy Hồng”.

-Nếu nỗi thì sáng nay mày đã thấy ta ở trường rồi.

Và cho con “Đũy Thủy”.

-Còn thoi thóp,hơi thở mỏng,chắc gần đi.

Tít..tít..tít.

-Được làm ba bé thì tiên biết mấy.Sao giờ bé mới trả lời anh???..Anh Công An.

Tít..tít..tít.

-Thế thở được 20 phút nữa ko?Chờ ta qua chụp tấm ảnh để còn có ảnh lập bàn thờ.

Nhấn trả lời cho “Anh Công An”.

-Bé ngủ giờ mới dậy nên giờ mới trả lời được.hihi.

Cho con Thủy.

-Uh qua đi,mua cho ta tô bún tái bà Năm với chai sting.Nhanh chứ đói quá.

Lại tít..tít..tít.

-Ok,ráng thở 20 phút nữa nha con “nợ đời”.

-Trời,vậy bé đã ăn gì chưa?Mệt ko?Anh ở gần đây,anh mua gì qua cho bé nha.

-Dạ bé ăn rồi,giờ bé dọn dẹp nhà cửa với chuẩn bị đồ chiều về quê.Tối nhắn tin nha anh.

-Ok,vậy chiều về tới nhắn cho anh tin nha.Bye bé.

Nói vậy để anh yên tâm với lại con nhỏ bạn sắp qua rồi để nó thấy cái cảnh ngồi ôm điện thoại nhắn tin tít tít riết nó sinh nghi lại tra tấn đến mệt óc mất.

20 phút sau con Thủy cũng đã mang bún qua.

Ăn uống xong xuôi,đỡ đói và đỡ mệt hơn nhiều.

-Cảm ơn nhá đũy bạn.

-Gớm,cảm ơn.Bữa sau ta cấm mày uống.Yếu mà cứ ham.

-Yếu gì mày,ta tự đạp xe về đó.

-Thế sao giờ đi ko nỗi thế này?

-Ta buồn ngủ,ko muốn dậy,nhịn đói ngủ lun nên giờ mệt tí.À thầy cô có điểm danh ko?

-Mày nghỉ riết,thầy cô cũng quen với sự vắng mặt của mày nên ko hỏi han gì.Chỉ có 1 người lo lắng ko biết tối qua mày về có bình yên ko_vừa nói nó vừa cười với vẻ mặt đầy gian xảo.

-Thôi cắt phân cảnh đó đi,xuống dòng,chuyển đoạn.

Trưa đó,nó ở lại tào lao với mình tới chiều thì gọi đám kia về cùng.

5 con lại rong ruỗi đạp xe về.Đi đường cứ kể hết chuyện này sang chuyện kia rồi cười vang cả xóm,cả làng.

Mình quen tụi nó từ hồi lớp 6 cùng lớp,cùng quê.

4 con thêm mình lập thành nhóm “Ngũ Quái Lê Cơ”.Lê Cơ là trường cấp 2 của tụi mình.

Hồi cấp hai,5 con nghịch có tiếng.

Ko phải nghịch theo kiểu nói tục,chửi thề,đánh lộn,đánh lộ này nọ ni kia.

Chỉ là trèo tường,đúp học,đi trể,hái trộm trái cây sau trường,nhặt trái bàn ném vào lớp khác hay đánh bida,đánh bài bị viết kiểm điểm,bị mời phụ huynh.

5 con,dù có nghịch nhưng đứa nào cũng học khá nên đều đậu và trường tỉnh.

Nhớ cách đây ba năm,con Thùy làm bài tệ,nghĩ mình ko đậu nên khóc bù lu bù loa.Làm 4 con còn lại khóc theo rồi còn nhổ nước bọt ăn thề nếu 1trong 5 đứa ko đậu thì 4 con còn lại viết đơn xin vào trường huyện để được học chung.

Nhưng may thay,5 con đều đậu.

Thế là 5 con được thưởng một chuyến du lịch Đà Lạt cùng nhau.

Đậu thì đậu rồi nhưng sau khi xếp lớp thì được biết 5 con học ba lớp khác nhau.

Vậy là tụ lại họp hội nghị bàn tròn,bằng mọi giá phải được học cùng lớp.

Cuối cùng quyết định con Loan và Thùy phải làm đơn xin vào lớp của mình,con Hồng và Thủy.

Đã được toại nguyện 5 con học chung.

Nhưng ải cuối cùng là làm sao để 5 con được ngồi chung một bàn đây.

Vì mỗi dãy tối đa 4 người và do thầy cô sắp xếp ko tự quyết định được.

Sau một hồi đàm phán mỏi cả mồm,cô cho 4 con là Loan,Thùy,Thủy và mình ngồi 1 dãy.Con Hồng ngậm ngùi ngồi bàn trên.

Dù sao đó cũng là ân huệ rồi.

Nhưng cái quy luật bất di bất dịch là để 5 đứa con gái ngồi chung một bàn mà còn là bạn thân thì thế nào chổ bàn đó cũng thành trung tâm thương mại,tâm điểm của cả lớp.

Chính vì thế mà n lần thầy cô dọa sẽ chuyển chổ nếu còn mất trật tự.

Lần nào cũng hứa nhưng hứa rồi để đó chớ bảo 5 con im lặng thì thôi bảo đừng đi học,ở nhà còn dễ chịu hơn.

Theo Afamily

Related Posts: