Cuối tuần trôi qua ko mấy vui vẻ nhưng cũng ko quá ủ dột.
Gặp tụi bạn là buồn đến mấy cũng cười banh nhà lầu.
Thầm cảm ơn ông trời,ông quá ưu đãi với mình.
Một người cha,một người mẹ tuyệt vời,một đứa em đáng yêu và 4con bạn thân tri kĩ.
Đến phòng trọ,tắm rửa,dọn dẹp phòng trọ rồi cầm chổi khèo cái điện thoại ra khỏi gầm giường.
1 tin nhắn từ anh ta.
Nói ko hi vọng gì thì ko đúng nhưng hờ hững thôi,ko trông chờ quá nhiều vào tin nhắn của anh.
-Bé còn nợ anh câu trả lời.Anh vẫn luôn muốn nghe.Nếu bé xuống lại rồi thì anh hẹn bé 7h ở cổng trường nhé.
Sau tin nhắn là hai cuộc gọi nhở từ anh luôn.
Cười khẩy.Anh là ai cơ chứ?Anh mún đến thì đến mún đi thì đi à.
Anh coi thường tôi quá đấy.
Bấm nút gọi cho mẹ thông báo đã tới nơi rồi lôi vở ra soạn ít bài và làm bài tập.
(Dù ko hay đề cập đến hoạt động này nhưng mình vẫn phải làm thường xuyên để đối phó với thầy cô chứ ko thì chỉ có nước lên sổ đầu bài nằm riết)
Đúng 7h,anh ta gọi.
Ko bắt máy,cố tỏ ra ko bận tâm.Lòng tự ái của mình mà trỗi dậy thì có lấy vàng ra nhử cũng ko màng.
Sau đó thêm vài cuộc nữa nhưng mình ko bắt máy.
Tít…tít..tít.Tin nhắn của anh ta.
-Anh biết bé đang rất giận,anh sẽ giải thích cho bé.A hi vọng bé sẽ ra.
Ở đó mà hi vọng đi.Mấy ngày nay biến mất rồi đùng đùng xuất hiện ra lệnh cho người ta ư.
Ko quan tâm,soạn bài xong,bật máy tính xem phim.
9h lại tin nhắn.
-Anh biết bé đã rất buồn nhưng anh ko nghĩ là bé vô tình đến thế.Anh tin bé sẽ ra.
Đúng,anh ko nghĩ nhưng thật sự là tôi vô tình thế đấy.
Lại tiếp tục xem phim.
Lòng mề giờ có vẻ tươi tỉnh hơn rồi nhưng lòng tự ái ko cho phép nhún nhường nên đành chịu.
Anh cứ đợi đi,mỏi chân rồi cũng về thôi.
Tôi ko tin anh kiên trì đến thế.
10h vẫn là tin nhắn của anh.
-Anh vẫn còn đợi bé ngoài này,anh đợi cho đến lúc bé ra thì thôi.
Đã 3 tiếng rồi.Bỗng có lúc em nghe tim mình bé lại
Theo Afamily