Chương 3: Tin nhắn
” Ra là thế.” cậu ta nở một nụ cười nhẹ.
Nhìn kĩ thì cậu ta có nụ cười đẹp thật, nó thoáng làm cô liên tưởng đến một ai đó trong quá khứ, và làm cho cô đờ người ra trong vài giây, nhưng cũng kịp lấy lại tinh thần.
” Xin lỗi anh! Phiền anh cho tôi lấy lại đồ.”
Chưa kịp đợi cậu ta trả lời, cô đưa tay lấy lại gói đồ rồi nhanh chóng ra về.
Trên đường về những ký ức của cô cứ ùa về. Bất giác cô rơi nước mắt.
Cũng đã khá lâu kể từ lần cuối cùng cô khóc vì người ấy.
Những giọt nước mắt ấy, ấm thật.
Trở vể với thực tại, cô chợt rùng mình vì lạnh. Cái lạnh của cơn mưa mùa thu.
Cô bước vội về nhà trong tâm trạng buồn rầu.
Nằm trên giường nhưng cô không làm sao ngủ được, cứ trằn trọc mãi.
Cô cứ suy nghĩ mông lung về chuyện tình hai người, không nhìn đồng hồ nhưng qua cửa sổ kính cô đoán giờ cũng đã quá nửa đêm.
Cô cố nhắm mắt ngủ nhưng cứ nhắm mắt thì những hình ảnh khi xưa lại ùa về.
Nước mắt cô lại rơi, nóng hổi lăn dài trên đôi má hồng bé nhỏ.
Và rồi cô thiếp đi lúc nào cũng không hay.
Sáng dậy cô lại tiếp tục một ngày làm việc đầy mệt nhọc như mọi ngày khác.
Cô lựa chọn công việc này không phải vì lương cao hay có quyền, mà là vì theo cô nghĩ nó bận bịu suốt cả ngày nên sẽ giúp cô quên đi phần nào về anh ta.
—–
” Haiz…. Cuối cùng thì cũng xong.”
Nhìn đồng hồ cũng đã bốn rưỡi chiều, cô thu xếp đồ đạc định về nhà thì sựt nhớ đến chuyện đánh cược với hai nhỏ bạn.
Cô khẽ lắc đầu ngán ngẩm.
Nhưng rồi cô chợt loé lên ý tưởng hay trong đầu.
” Biết đâu nhờ vậy mà mình có thể quên được phần nào về anh ta nhỉ?”
Nghĩ là về nhà cũng chẳng có gì làm nên cô lái xe ra thẳng quán cafe hôm nọ.
Cô chọn ngay bàn chỗ cửa sổ đối diện công trường để ngắm nhìn anh ta.
Khác hẵn với đêm qua, hôm nay trông anh cứ như hai người xa lạ ấy.
Nhìn anh lắm lem bụi bẩn, đồ thì thôi rồi, hết rách chỗ này lại dính hồ chỗ kia.
Nhưng mà càng nhìn cô lại càng cảm thấy yên bình.
Cô cũng chẳng biết tại sao lại như thế? Tại sao cô lại cảm thấy yên bìn khi nhìn anh ta – một chàng trai xa lạ.
Ngay cả đến chính bản thân cô cũng chẳng biết nữa là…
Không lúc nào cô được thư giãn như bây giờ.
Tâm hồn cô trở nên yên bình một cách lạ thường, dường như nó đang đi chậm lại giữa thành phố luôn tấp nập những bộn bề này.
Chợt cô bị đánh thức bởi chị chủ quán.
” Này cô nương, tương tư ai đấy à?”
Nói rồi chị chủ quán ngồi xuống đối diện cô.
Vì cô là khách quen nên hễ mỗi khi vắng khách thì chị chủ quán hay lại tán chuyện cùng cô.
Cô nhìn chị chủ quán khẽ cười nhẹ.
” Chị cứ hay chọc em.”
” Thế vẫn chưa kiếm được anh nào để mà chiều chiều đèo đi dạo phố à?”
” Biết rồi mà còn hỏi.” cô nguýt chị chủ quán một cái.
” Thôi để chị làm mai cho anh trắng trẻo đẹp trai.” chị chủ quán nháy mắt.
” Thôi thôi cho em xin, em sợ trắng trẻo đẹp trai lắm rồi.”
” Hay muốn anh thợ hồ bên kia đường? Để chị biết mà nói người ta giúp cho.”
Nói rồi chị chủ quán cười một cách vui vẻ.
Còn về phần cô dù biết là bị chọc nhưng vẫn đỏ mặt ngại ngùng. Vì dẫu sao cô cũng là con gái mà.
Nhưng cô cũng cố gắng cười để che bớt đi phần nào sự ngại ngùng của mình.
Nghĩ bụng là hôm nay sẽ qua làm quen cậu ta nhưng giờ nhìn lại thì trời cũng đã khá tối, và cũng chẳng thấy cậu ta đâu nữa.
Chắc là cậu ta đã về rồi, cô nghĩ thầm trong đầu.
Cô đưa ly matcha lên nhấp nhẹ rồi chào chị chủ quán ra về.
Trên đường lái xe về cô có nhận được tin nhắn của một ai đó nhưng vì đang lái xe nên cô cũng không tiện xem.
Định rằng là sau khi về cô sẽ xem nhưng lu bu công việc quá nên cô lại quên béng đi mất.
Mãi đến khi sắp đi ngủ khi cô mở điện thoại lên lên lướt facebook thì mới thấy tin nhắn.
NÀY, BỎ CUỘC RỒI KHÔNG CƯA TÔI NỮA À?
Quái lạ, là ai cơ được chứ? Mình cưa ai khi nào chứ? – cô thắc mắc.
Cảm thấy hiếu kỳ, cô nhắn tin trả lời.
ANH LÀ AI? TÔI CÓ QUEN SAO? MÀ TẠI SAO TÔI LẠI PHẢI CƯA ANH CƠ CHỨ?
Trong lúc chờ trả lòi tin nhắn, cô cứ không ngừng suy nghĩ.
Là đồng nghiệp? Không phải. Hay là…
Không lẽ là cậu ta???
Không, không thể nào cậu ta biết được số điện thoại mình được cơ chứ?
Nhưng không là cậu ta thì là ai được cơ chứ?
Cô cố vắt óc suy nghĩ mãi nhưng cũng không thể nghĩ ra lá ai ngoại trừ cậu ta cả.
“ Ôi trời, đau đầu quá đi.”
Trong lúc đợi tin nhắn trả lời, do làm việc mệt mỏi cả ngày nên cô ngủ thiếp đi lúc nào cô cũng không hay.
Cô đâu hay biết trong lúc cô ngủ thì tiếng chuông điện thoại báo có tin nhắn của cô vang lên.
Là từ số điện thoại đó.
Theo Afamily