Cứ thế ngày nào AT cung nhấm nhấy cô vêc qua phòng. Cô về trước nấu cơm đợi AT về. 2 người ăn xong, xem ti vi. Nói chuyện về cong việc hôm nay đã làm. Và kết thúc bằng việc xyz.
Bố mẹ cô cũng không nói gì. Vì cô và AT đã chuẩn bị cưới rồi.
Ngày ăn hỏi đến gần. Nhà cô rôm rả hẳn. Mọi người cập rập chuẩn bị. Chăng phông bạt lên cô mới để ý. Ăn hỏi ngày 13-03-2013. Không biết toàn 3 thế này có gì gì không nữa. Bố mẹ cô không đòi hỏi câimuf kỳ nhiều. 5 lễ ăn hỏi thôi. Lễ đen 5 phong bì. Mỗi phong bì 500 nghìn. Bố cô nói với ông thông gia “rồi cũng cho lại chúng nó cả thôi ông ạ. Mình làm cho đủ thủ tục. Chứ lễ to, lễ nặng về chúng nó trả nợ chứ ai”. Khỏi phải nói bố AT mừng thế nào
AT đặt tráp ăn hỏi gần nhà cô. Đoàn xe nhà trai lên cho đỡ vất vả. Sau lễ ăn hỏi nhà trai về. AT ở lại. 2 người đi đăng ký kết hôn. Trước khi AT về quê 2 người còn cố làm hiệp phụ cho đỡ nhớ
– Này chồng. Có em bé thì sao. Cả tháng nay chả dùng biện pháp gì
– Càng tốt chứ sao. Bố mẹ đang mong có cháu đấy
– Thế này là ăn kem trc cổng đấy
– xác định cưới rồi còn gì. Em toàn nghĩ linh tinh
– Bố mẹ anh nặng con trai con gái không
– Không. Bình thường mà. Em không đc gọi bố mẹ anh nữa
– Gọi là gì.
– Gọi là bố mẹ thôi. Giờ là bố mẹ của 2 đứa mà. Hôm trước anh về. Mẹ bảo anh. Nếu là dâu ta thì mẹ thương như con mẹ. Là dâu tây thì mẹ đúng là mẹ chồng luôn
– À. Chưa gì đã dọa đấy
– Thật mà. Mẹ ngày xưa khổ sở với bà nội lắm. Nên nếu em biết sống thì mẹ cũng thương em thôi. Khoản này thì anh tin vợ anh m�
– Thôi. Cũng may em không phải đi làm dâu. Năm về mấy lần chắc không sao
– Em cứ sống với đúng con người em như này đi. Thế là mẹ yêu em lắm rồi. Anh còn yêu m�
Chiều hôm ấy AT bắt xe về luôn. Còn chuẩn bị cỗ bàn. Khách khứa dưới quê
Ngày trọng đại cũng đến. Cô tiếp khách từ chiều hôm trc. Sáng hôm sau đưa dâu chỉ còn ít khách của bố mẹ thôi. Cô mượn xe 29 chỗ của công ty. 11h nhà trai đến. Mà 10h30 gọi chú lái xe vẫn báo đang đón xếp ở sân bay. Cô bồn chồn. Lo lắng không yên. Nháy mẹ cô vào thông báo tình hình. Mẹ nói cứ bình tĩnh. Nhưng cô bình tĩnh sao được. Mọi người trong phòng cô cũng sốt sắng thay. Anh trưởng phòng gọi xem có xe nào thuê ngoài được kholng. Mà ngày đẹp. Cháy xe. Cô như ngồi trên đống lửa. Ngồi trang điểm cũng nhấp nha nhấp nhổm không yên. 11h kém 10. Chú lái xe báo giờ mới đang trên đường từ sân bay về Hà Nội. Cô gọi AT
– Anh ơi lịch trình thế nào nhỉ
– nhà anh sắp đến nơi. 11h30 sẽ bước chân vào cổng nhà em. Làm thủ tục xong xuôi làm thế nào về tầm 2-3h chiều là được. Sao thế
– Ừ. Anh kéo dài thời gian cho em. Bảo mọi người đi bộ từ đầu đường vào nhé. Trời ơi. Xe đưa dâu vẫn đang trên đường về Hà Nội em chết mất
– Em đừng lo. Đâu khắc vào đấy mà. Anh sẽ bảo mọi người đi bộ. Coi như đi ngắm cảnh
Quảng đường đi bộ khoảng 500m. Cô lại lo lắng điện liên tục. Chú lái xe thì kêu “yên tâm. Chú cố gắng đi nhanh nhất có thể”. Sáng nay còn mưa. Thế mà giờ hửng nắng. Mấy đứa bạn cứ đứng động viên cô.
11h 30 nhà trai qua cổng. Theo tục lệ cô phải ngồi trong phòng. Chờ chú rể vào đón mới được ra. AT bước vào. Đẹp trai suýt cô không nhận ra. Tay anh cầm bó hoa hồng Đà Lạt đúng màu cô thích. Nhìn thấy anh. Cô bớt lo phần nào. Con gái lớn đi lấy chồng. Mà mẹ cô cứ cười tươi như hoa. Đon đon đả đả. Lên làm lễ bái tổ tiên xuống. Chú ruột cô đại diện họ nhà gái xin trao dâu. Bác ruột AT đại diện họ nhà trai nhận dâu trao rể
Tai cô bùng nhùng không nghe rõ. Vì đầu còn đang lo vụ xe cộ.
Bố mẹ trao kiềng cho cô. Bố mẹ cô cho kiềng 4 chỉ với mua xe ga mới cho cô. Làm của hồi môn. Rồi cô dì chú bác cũng lên trao quà. Cô vừa cảm động, vừa lo vụ xe. Cứ đứng khóc. AT đứng cạnh nắm chặt tay cô. Mẹ cô mắng “khóc gì mà khóc. Đi lấy chồng phải vui lên. Khóc là khổ con ạ”. Cô lại cố nín. Sợ trôi phấn với rụng mí giả
Theo Afamily