Thứ Bảy, 10 tháng 6, 2017

Đêm “kỉ niệm” cùng với bạn gái cũ, tôi choáng váng khi em hỏi: “Anh trả em bao nhiêu đêm nay”?

Tối đó chúng tôi đã có một đêm “kỉ niệm” đáng nhớ trong nhà nghỉ. Sau phút giây ân ái, tôi đã từng nghĩ sẽ bỏ vợ cưới em.

Ngay khi biết tin Thảo có bầu tôi đã gặp em và nói chuyện một cách rất tử tế: “Chúng mình chưa cưới được đâu em ạ, mẹ anh không đồng ý mà cũng không biết tới khi nào ông bà mới chấp nhận em cơ. Thôi em bỏ thai đi, sau còn dễ lấy chồng”.

Không ngờ Thảo tát tôi một cái đau điếng rồi đuổi thẳng cổ tôi ra khỏi căn nhà trọ của em và cấm tôi không bao giờ được tới tìm em nữa. Đó là sự lựa chọn của em, tôi tôn trọng điều đó và cũng không bao giờ làm phiền em một lần nào nữa. Thực lòng tôi cũng rất yêu Thảo nhưng bố mẹ tôi lại không chấp nhận cho tôi cưới một cô gái quê nghèo như em.

Khi chia tay Thảo mới 22 tuổi, vừa tốt nghiệp ra trường, tôi nghĩ chắc chắn em sẽ phá thai vì em không thể nào vác cái bụng bầu về quê để dân làng dị nghị, và nếu muốn đi đâu đó thì càng không thể sinh con khi chỉ có một mình được.

Đêm “kỉ niệm” cùng với bạn gái cũ, tôi choáng váng khi em hỏi: “Anh trả em bao nhiêu đêm nay”?

“Chúng mình chưa cưới được đâu em ạ, mẹ anh không đồng ý mà cũng không biết tới khi nào ông bà mới chấp nhận em cơ. Thôi em bỏ thai đi, sau còn dễ lấy chồng”. (Ảnh minh họa)

Cuộc sống cứ thế tiếp diễn, tôi và Thảo mất mọi liên lạc với nhau vì Thảo đã thay sim. 2 năm sau tôi cũng lấy vợ, một cô gái xinh xắn là con bạn làm ăn với bố mẹ tôi. Vợ là người do bố mẹ chọn nên ông bà vui mừng lắm, bản thân tôi thì cũng không có ý kiến gì vì vợ là cô gái hiện đại con nhà giàu cũng làm tôi mát mặt với bạn bè.

Tuy nhiên sau 2 năm kết hôn, vợ chồng tôi vẫn không có tin vui. Năm đầu tiên còn thoải mái vì cứ nghĩ chỉ chậm chút thôi, với lại tận hưởng thời gian vợ chồng son đã. Nhưng rồi mãi vẫn không thấy gì, mẹ tôi bắt đầu sốt ruột bắt chúng tôi đi khám. Ngờ đâu, phát hiện vợ tôi vô sinh bẩm sinh. Mẹ tôi cầm tờ xét nghiệm kết quả của bác sĩ không nói lên lời.

Kể từ hôm ấy, không khí trong nhà tôi như có ma ám, không ai nói với ai lời nào. Mẹ không dám khuyên tôi bỏ vợ vì thông gia là bạn làm ăn lớn, thậm chí còn là ân nhân cứu cơ nghiệp của gia đình tôi một lần. Nhưng bản thân tôi lại là con trai duy nhất, không có cháu đích tôn nối dõi thì gia sản bố mẹ tôi gây dựng cả đời để lại cho ai.

Vợ chồng tôi lúc đó cũng lục đục, tôi thường xuyên đi qua đêm không về vì chán nản. Lúc này tôi chợt nhớ tới Thảo, có lẽ nào đây là quả báo cho việc ngày đó tôi bắt em bỏ thai sao? Nếu tôi quyết liệt cưới bằng được em thì bây giờ có lẽ tôi đã con đàn rồi.

Hôm ấy ngồi buồn ở công ty, tôi thử bấm vào số máy của Thảo, số máy mà hơn 3 năm nay tôi đã không gọi nhưng vẫn không xóa thì bất ngờ đổ chuông. Tôi hồi hộp chờ đợi và rồi cuối cùng cũng nghe được giọng quen thuộc từ 4 năm trước cất lên qua điện thoại:

– Anh gọi cho em có việc gì vậy? – Hóa ra Thảo vẫn còn nhớ tôi sao?

– Em đang ở đâu? Em có khỏe không? Mình gặp nhau được chứ?

Tôi khá bất ngờ khi biết 4 năm qua mình vẫn hít thở chung một bầu không khí với Thảo trong thành phố này. Vậy mà tôi cứ nghĩ cô ấy đã về quê lâu rồi ai ngờ Thảo vẫn trụ lại. Đặc biệt Thảo vẫn chưa lấy chồng, giờ cô ấy đang làm cho một công ty liên doanh nước ngoài, thu nhập khá ổn, Thảo còn mua được cả chung cư trên này nữa. Thực sự tôi rất khâm phục em.

1 tuần sau lần gặp lại hôm ấy, tôi đã mời Thảo đi ăn. Hôm ấy uống rượu khá nhiều nên tôi đã tâm sự hết về gia đình mình với em và tỏ ra hối hận vô cùng. Thảo cũng uống nhiều và tối đó chúng tôi đã có một đêm kỉ niệm đáng nhớ trong nhà nghỉ. Sau phút giây ân ái, tôi đã từng nghĩ sẽ bỏ vợ cưới em. Nhưng khi tôi chưa kịp nói ra ý nghĩ đó của mình thì bất ngờ Thảo vừa mặc lại đồ vừa nhìn tôi rồi hỏi:

– Em phải về rồi, không con em đợi. Đêm nay anh trả em bao nhiêu?

– Em có con rồi sao? – Tôi ú ớ hỏi Thảo.

– Đúng rồi, đứa con mà anh bảo tôi bỏ 4 năm trước đó. Suốt 4 năm qua anh đã chưa từng một lần có trách nhiệm với đứa con của mình từ khi nó còn trong bào thai. Giờ thì tôi phải làm chuyện này để lấy tiền của anh nuôi con anh đấy.

Tôi xấu hổ cúi gằm mặt xuống đất trước những gì Thảo nói. Phải mất 2 phút sau mới dám ngẩng mặt lên:

– Em cho anh gặp con được không?

– Không bao giờ, kể từ sau cái ngày hôm ấy nó đã không phải là con anh nữa rồi. Tôi biết vợ anh vô sinh nên anh mới muốn nhận con đúng không? Nhưng đó là cái giá mà cả anh và gia đình anh phải trả khi ruồng rẫy mẹ con tôi rồi. Các người cứ từ từ tận hưởng đi.

Nói rồi Thảo bỏ đi ngay lập tức bỏ mặc tôi ngồi chết trân trong phòng nhà nghỉ. Đây là báo ứng dành cho tôi sao?

Theo Phunutoday

Related Posts: