Phụ nữ mà, có khoan hồng đến đâu đi chăng nữa thì người đàn ông của riêng mình là của riêng mình chứ tuyệt nhiên chẳng hề có khái niệm san sẻ đâu.
Tụi mình chia tay rồi, em vẫn nhớ cái giây phút em đặt hết cái tôi của mình xuống để xin anh cho mình được giữ một vị trí trong lòng anh và cuối cùng anh xếp cho em một bậc – là bạn, ừ, chỉ là bạn thôi…
Anh thường hỏi em rằng em đã có người mới thay thế anh chưa, em chỉ cố cười nhạt, khe khẽ kắc đầu, không phải em không muốn có, mà chỉ là không muốn nghe anh hỏi em câu hỏi ấy một lần nào nữa. Em không cần biết tương lai sau này sẽ đôi co với em thế nào, nhưng hiện giờ thì tim em mệt mỏi và sợ cái việc phải mở lòng lắm, con gái mà, lại là kẻ bị bỏ lại, nghĩ mãi chẳng thể thoáng như anh được, em phát nhọc khi phải cố gắng gượng ép mình đón ai đó vào tim để rồi phải cố mỉm cười tiễn họ ra đi với câu nói dối kinh điển: '' Không sao, em ổn!''
Rốt cuộc, nắng vẫn cứ vàng, mưa vẫn cứ rời, cơ mà chỉ có chuyện đôi mình là không thể cứ êm đềm như thế. Năm tháng qua rồi cớ sao mình lại không còn có thể đi bên đời nhau nữa?
Người mới, với anh, hay ho lắm sao?
Em thường xin anh đừng nhắc với em về người con gái nào khi trò chuyện với em, có thể anh đã có người thay thế em rồi, em đã sẵn sàng cho điều đó trong một khoảng thời gian nhất định, nhưng cớ sao đến khi giáp mặt với thứ tồi tệ đó em lại không đủ dũng cảm chấp nhận.
Có lẽ anh sẽ mãi mãi không thế thấu được cảm giác đau đớn của em như thế nào đâu, có lẽ người mới sẽ vẹn toàn cho anh những thứ anh cần, có lẽ người mới sẽ không thích nghe anh kể với họ về em cũng như em không muốn anh kể em nghe về họ, có lẽ cô ấy chẳng muốn hoan nghênh sự xuất hiện của em trong cuộc sống của anh đâu, em chắc chắn đấy!
Phụ nữ mà, có khoan hồng đến đâu đi chăng nữa thì người đàn ông của riêng mình là của riêng mình chứ tuyệt nhiên chẳng hề có khái niệm san sẻ đâu. Em không biết người đời động viên người đời mạnh mẽ thế nào, chỉ biết tim em thì đã nát vụn khi cứ phải nhìn thế giới từng là thế giới của riêng mình giờ hóa thế giới của người khác.
Mang nỗi ghen tị buồn tủi về nhà, quẳng nó lên giường cứ thế tức tưởi với mớ suy nghĩ hỗn độn, thế mà khi giật mình tỉnh dậy, cảm giác cô quạnh ùa về, cũng phải, thế giới của em đâu còn là của em để ở bên nuông chiều yêu thương em nữa, thế giới của em bây giờ tay nắm tay đan với người mới, cười cười nói nói, hạnh phúc khôn nguôi…
Em thiết nghĩ, chắc em phải tiếp tục sống để đón thế giới khác đến bên yêu thương và không rời bỏ em, chắc phải mất một thời gian rất dài, người mới – nghe mà đau lòng, nhưng chỉ khi ta thật sự chấp nhận nó, ta mới cảm thấy bình yên mà thanh thản, dù gì, người bỏ đi thì cũng đã bỏ đi, tiếc nuối mấy cũng vẫn hoàn tiếc nuối, chi bằng tiếp tục sống để đón nhận nhiều điều bất ngờ cuộc sống ban cho.
Chỉ xin nếu còn mong là bạn, đừng nhắc khoe em nghe về cô ấy, vì hiện tại em chưa hết đau lòng! Người dời nói em ngu ngốc cũng được, ích kỉ cố chấp cũng được, miễm sao chữa lành được vết thương lòng em… là được rồi.
Nhi Dương