Sau đó, tôi đưa em và mẹ đến một nhà hàng dùng bữa tối, truớc đo em nhất mực ko đồng ý, em định đưa mẹ đi ăn bát phở rồi về, nhưng tôi nói tôi mời, và cố gắng thuyết phục mẹ em mãi, cuối cùng bà đành gật đầu đồng ý, em miễn cuỡng để tôi đưa đi, tôi biết, em ko thích nhận của ai thứ gì.
Thực khách trong nhà hàng nhìn chúng tôi chằm chằm, có lẽ vì phong cách ăn mặc, phong thái khi dùng bữa gjữa ba chúng tôi khác nhau hòan tòan, suốt cả bữa ăn em chỉ im lặng, và gắp cho mẹ những món ngon, giữa chúng tôi tuyệt nhiên không có cuộc giao tiếp nào trọn vẹn.
Đưa em về đến đầu hẻm, xe của tôi không thể đi sâu vào hơn nữa, em dìu mẹ xuống, không quên cúi đầu cảm ơn tôi, em nói sẽ sớm trả lại tôi số tiền ăn ở nhà hàng ngày hôm nay, tôi lại bị dội gáo nuớc lạnh vào mặt, không lẽ gjữa chúng tôi ngòai chuỵên rạch ròi tiền bạc, không còn gì đáng để bận tâm hơn hay sao, truớc khi từ biệt mẹ con em, tôi thấy bà dúi vào tay tôi một bọc túi nilon, bà bảo đấy là chè lam mà bà tự làm, bà biếu tôi một chút để làm quà cảm ơn vì hôm nay đã cất công đến tận bến xe đón bà. Tôi nhận lấy món quà, trong lòng vui vui.
Tôi biết sáng hôm sau em sẽ đưa mẹ vào viện nên cố tình đậu xe chờ sẵn trước hẻm, vô tình thấy Tùng phóng xe máy đi vào hẻm, hôm nay hình như cậu ta muợn đuợc ai đó chiếc xe máy, chắc là đến đưa mẹ Trúc đi khám,tôi hơi buồn, nhưng cố nán lại xem họ sẽ giải quýêt ra sao khi mà chỉ có một chiếc xe mà có tới ba nguời.
Tùng dẫn mẹ em ra đầu hẻm, tôi thừa cơ buớc đến bắt chuyện với mẹ em, mới hôm qua gặp mặt nên chắc chắn mẹ em không quên đuợc tôi. Thậm chí tôi còn khua môi múa mép khen món chè lam bà làm rất ngon, ăn rất vừa miệng nhưng thực tế thì tôi vẫn chưa đụng vào miếng nào, bà tỏ ra hết sức vui mừng, còn Tùng thì ngẩn ra, không hiểu hôm qua đã xảy ra chuyện gì. Tôi cảm thấy hả hê ở trong lòng. Tôi bảo mẹ Trúc để tôi đưa cả ba đến bệnh vịên, chứ đuờng giờ đông công an, đi kẹp ba vừa nguy hiểm vừa dễ bị ” tóm gáy”, chi bằng cứ để tôi đưa đi, vừa tiết kiệm chi phí, vừa an toàn. Hơn nữa, tôi quen một vài nguời trong bệnh viện, tôi sẽ đứng ra gíup bác mau chóng đc khám bệnh và điều trị một cách tốt nhất.
Đúng lúc, Trúc đi từ trong ngõ ra, em tay xách một túi đồ, nhìn thấy tôi em chỉ bất ngờ trong thoáng giây, khẽ cúi đầu chào rồi nhanh chóng chuyển sự chú ý sang phía Tùng:
– Mình đi thôi anh!
Tùng loay hoay cho quay xe, ánh mắt dò xét nhìn về phía tôi, có lẽ cậu ta ko có thiện cảm với tôi lắm thì phải. Tôi vờ như ko thấy, lúc này mẹ Trúc lên tiếng .
– Hay là mình đi nhờ xe của cậu này đi con, đằng nào cậu ấy cũng đã cất công đến đây rồi, chứ Tùng muợn xe của nguời ta, nhỡ có chuyện gì thì áy náy lắm!
– Không cần đâu, con ko quen nhờ vả nguời khác nhiều quá, mẹ cứ lên xe anh Tùng đèo, lát con bắt xe ôm ra đó với mẹ sau.
Tôi biết là Trúc cố tình lảng tránh sự gíup đỡ của tôi, mẹ em thấy em cuơng quýêt từ chối, bà cũng không dám nhờ vả tôi nữa. Em như ngầm nói cho tôi rằng, giữa chúng tôi mãi mãi chỉ nên giữ khoảng cách, và cái ranh giới mà em vẽ ra, tôi hòan tòan không bao giờ có thể chạm vào đuợc. Vì bên cạnh em đã có Tùng.
Sau đó một thời gian, gia đình tôi có chút trục trặc trong công vịêc, tôi hòan thành và bảo vệ lụân án xong, vội tức tốc bay vào sài gòn, gíup mẹ mở thêm một chi nhánh công ty nữa, hình bóng em trong tim tôi tạm bị xóa nhòa, nhuờng chỗ cho công việc phát triển sự nghiệp của tôi. Hai năm sau, tôi trở về Hà Nội, mẹ tôi cũng cùng về, phần việc trong Sài Gòn có anh rể và chị gái tôi lo. Mẹ bắt đầu gịuc tôi lấy vợ để mau chóng ổn định, bà cũng thể hiện khát khao muốn có cháu nội. Nhưng tôi chưa thể tìm ra nguời con gái nào phù hợp với tôi, khiến cho tôi rung động như Trúc. Không biết giờ cô ấy thế nào? Có lẽ đã tốt nghiệp và đi xin việc làm rồi. Không biết giờ cô ấy thế nào, vẫn còn độc thân hay đã kết hôn với Tùng? Nghĩ đến thôi mà tim tôi đã đau nhói. Cầu mong cô ấy vẫn còn độc thân, thú thực hơn hai năm qua, đôi khi vì có những đầu óc thảnh thơi, tâm trí tôi lại một mực huớng về cô ấy. Cho nên hi vọng lần này trở về, tôi sớm có thể gặp lại nguời tôi thuơng mến bao năm qua, tôi rất mong muốn mình sẽ có cơ hội để tiếp cận cô ấy thêm lần nữa.
Đúng là duyên số khéo trêu đùa chúng tôi, về bắc chưa bao lâu, tôi tình cờ gặp em và Tùng đang làm nhân viên chạy bàn ở một nhà hàng Nhật. Ban đầu tôi không tin vào mắt mình, phải cố gắng nhìn thật kĩ mới dám khẳng định đó là em, cho đến khi Tùng mang đồ ăn ra đặt ở bàn của tôi, tôi mới tin đó là sự thật. Tùng hình như vẫn còn nhớ tôi là ai, cho nên cậu ta sững sờ trong vài giây, rồi nhanh chóng rời đi, phục vụ những bàn khác. Trúc rót ruợu mời khách, em duờng như ko phát hiện ra tôi chính là vị khách đặc biệt. Cho đến khi tay tôi khẽ nắm lấy cổ tay em,em mới giật mình nhìn thẳng vào mặt tôi. Em lắp bắp:
– Anh Bình, là anh sao?
Tôi cuời, dần nới lỏng tay em ra, đón lấy ly ruợu vang và đáp
– Ừ, anh đây, ko ngờ lại gặp em ở đây!!em làm ở đây lâu chưa?
– Cũng mới thôi, đuợc ba tháng, em đang chờ công ty gọi phỏng vấn, nên làm thêm ở đây cho đến khi nào chính thức nhận việc.
– Còn Tùng cũng vậy sao?
– Vâng, anh ấy cũng đang chờ việc.
Tôi nửa muốn hỏi nửa cảm thấy mình hỏi câu này có phần hơi vô duyên nhưng lý trí trong tôi không thắng nổi sự tò mò.
– Em và Tùng, giờ thế nào rồi?
Nhắc đến Tùng, thái độ của em không còn khách sáo như cách đây mấy phút, nét tuơi vui hiện lên trong mắt em.
– Bọn em vẫn thế, chúng em tính có việc làm rồi, năm sau chúng em sẽ làm đám cuới, thuê một căn nhà nhỏ làm tổ ấm cho hai đứa!
Không hiểu sao khi nghe những gì em kể, tôi thấy tim mình quặn lên đâu đớn. Phải rồi, đuơng nhiên yêu lâu là phải cuới, tất lẽ dĩ ngẫu, vậy mà sao tôi lại buồn thê thảm đến thế. Tôi cố kéo một nụ cuời chúc mừng em, tiện tay nâng ly ruợu uống một hơi hết sạch. Em xin phép dời đi vì ở đây không cho phép phục vụ đuợc nói chuyện quá lâu với khách hàng. Tôi ngồi lặng lẽ ở góc bàn, quan sát hai nguời họ làm việc. Thi thoảng tôi thấy họ nhìn nhau cuời. Quả thật, tôi không thể phủ nhận rằng họ rất đẹp đôi, giữa họ tồn tại một thứ tình cảm dung dị và tôi không dám chắc, nếu đuợc yêu em, tôi có thể trao cho em thứ tình cảm ấy không? Chưa bao giờ tôi thấy mình kém tự tin, cảm thấy bản thân mình nhỏ bé trc một thằng đàn ông khác như vậy.
Mẹ tôi ngày càng sốt sắng chuyện vợ con của tôi. 25 tuổi, chưa yêu ai, bà lo lắng là đúng, rồi bà tổ chức ra những cuộc gặp mặt sặc mùi kinh tế, nghĩa là, bà thuờng tìm cho tôi những cô gái con của những trọc phú giàu có, nổi tiếng trong giới kinh doanh. Điều này khá có lợi cho việc phát triển công ty của gia đình tôi. Nhưng buồn cười ở chỗ, tôi không thể ýeu thuơng nổi những cô tiểu thư đỏng đảnh, suốt ngày đi shoping ăn chơi nhảy múa ấy đuợc. Có lần mẹ đưa cho tôi hai vé xem phim, bắt tôi đưa nguời ta đi, nhưng chưa tới rạp chiếu phim, cô gái kia đã nhảy tót xúông xe,lao thẳng vào trung tâm thuơng mại, mua sắm cả buổi chiều không xong. Tôi phải làm cu li xách hết túi này đến túi kia, và quan trọng hơn, tôi đuợc kiêm luôn vai trò thủ quỹ. Sau đó cô ta dắt tôi kên bar nhảy nhót bù khú với đám bạn. Và màn uống ruợu như mấy gã đàn ông, tôi thực sự khiếp sợ nếu như sau này cô ta làm vợ tôi.
Càng tiếp xúc với những cô gái khác, tôi càng cảm thấy không ai có thể sánh bằng Trúc. Tiếc là tôi gần như không còn đến 1% cơ hội nữa.
Một buổi chiều, tôi lang thang tới nhà hàng Nhật, hơn hai tháng nay tôi mới có cơ hội ghé đến quán này. Tôi bất ngờ truớc thông tin em và Tùng đã nghỉ việc ở quán cách đây một tuần. Có lẽ em và cậu ta đã đuợc mời phỏng vấn và đã có việc làm nên mới nghỉ ở đây. Nhưng khi nghe quản lý quán nói vì quán sắp sang cho nguời khác nên hai nguời buộc phải nghỉ việc, tôi đâm ra lo lắng, không biết giờ em đã tìm đuợc việc khác chưa? Thời buổi kinh tế thị truờng, tìm một việc có thu nhập ổn định đâu có dễ.
Cũng may, nhờ tập hồ sơ xin việc mà quản lý đưa cho, tôi có thể lần ra số điện thọai, địa chỉ nhà mới của em. Cũng chính từ đây, tôi đã đẩy cuộc đời em sang một buớc ngọăt mới, mà có lẽ, nếu đuợc chọn lựa lại, tôi dám thề là em sẽ ko bao giờ lựa chọn cuộc sống đầy nuớc mắt như thế!
Tôi chủ động liên lạc với em qua điện thọai,
Theo Afamily