Cứ nghĩ tới cảm giác sắp có được sự trong trắng của em, tôi lại thấy hả dạ. Nhưng kìa, chiếc nút áo sơ mi thứ 2 của em bung ra, mắt tôi tối sầm lại, sao nó có thể to thế kia được cơ chứ.
Đàn ông có thằng nào mà không có máu gia trưởng trong người, có ít hay có nhiều mà thôi. Và tôi cũng không phải là trường hợp ngoại lệ. Người con gái tôi yêu nhất định phải là một cô gái còn trinh trắng. Em có thể xấu, có thể vụng về, có thể kém cỏi nhưng nhất định phải còn trinh. Trinh tiết của một người phụ nữ chính là thước đo nhân phẩm tốt nhất, mà với tôi nó còn là điều kiện tiên quyết để thể hiện giá trị của một thằng đàn ông.
Tôi thử hỏi trên đời này có thằng đàn ông nào lại muốn đi ăn lại đồ của người khác hay không? Hỏi 10 người thì tôi chắc chắn câu trả lời của 10 người là không. Tên nào mà chẳng muốn người yêu mình là người con gái nguyên vẹn, dù biết rằng, yêu cầu đó thật quá khó khăn. Nhưng khó với ai thì khó, chứ tôi nghĩ, khó với tôi là điều không thể. Và rồi tôi gặp em…
Ánh mắt mới chạm phải em, tôi đã thực sự bị thu hút. Vẻ đẹp dịu dàng, mong manh sương khói của em thực sự khiến cho tâm hồn tôi xao động. Mon men dò hỏi, tôi sung sướng khi biết được rằng em chưa có người yêu hay chính xác hơn là chưa từng yêu ai hết. Mà chưa từng yêu ai thì nhất định là cô gái trinh trắng rồi. Đây chính là người con gái mà tôi đang dốc sức tìm kiếm, và tôi, phải có em bằng được.
Trời chẳng phụ lòng người, sau 3 tháng miệt mài chinh phục, tìm đủ mọi cách lấy lòng em thì cuối cùng tôi cũng đã có được trái tim của em. Đưa em đi ra mắt bạn bè, tên nào cũng phải nhìn tôi ngưỡng mộ. Nhất là Thắng, tên bạn thân của tôi, gã cứ tấm tắc khen em mãi. Chơi thân với nhau hơn chục năm nay rồi nên qua ánh mắt gã, tôi thừa biết là gã đang nghĩ gì. Phải đập tan mọi ý nghĩ xấu ngay từ khi nó được nhen nhóm, tôi gằn giọng:
– Này nhé, đã là anh em bạn bè thì vuốt mặt cũng phải nể mũi đấy. Đi cướp hay nhòm ngó đồ của anh em là không tốt đâu, hèn lắm.
Thắng ôm bụng cười như nắc nẻ sau câu nói của tôi, vỗ vai nói tôi đã suy nghĩ quá xa rồi. Nhưng tôi làm sao mà đoán hết được suy nghĩ của Thắng nên cứ cẩn thận là tốt hơn.
Yêu em được gần 1 năm thì tôi tính tới chuyện cưới em làm vợ. Nhưng trước tiên, tôi cần phải kiểm tra chính xác chuyện đó đã.
– Em này, chúng mình yêu nhau cũng được 1 năm rồi đấy nhỉ? Thời gian qua, anh thật lòng như thế nào với em chắc em cũng biết rồi chứ. Đêm nay kỉ niệm tròn 1 năm tình yêu của chúng mình, anh muốn chúng mình thuộc về nhau trọn vẹn em ạ. Đám cưới rồi sẽ được tổ chức sớm thôi.
Tôi là gã khá đứng đắn trong chuyện tình cảm nên chắc em đã hoàn toàn tin tưởng vào tôi rồi. Em mỉm cười, e thẹn gật đầu là tôi sướng như bay lên thiên đường vậy. Cứ nghĩ tới cảm giác sắp có được sự trong trắng của em, tôi lại thấy hả dạ. Nhưng kìa, chiếc nút áo sơ mi thứ 2 của em bung ra, mắt tôi tối sầm lại, sao nó có thể to thế kia được cơ chứ. Tôi vẫn nhớ như in lời mấy thằng bạn hay nói, mấy cô gái qua tay đàn ông rồi ngực thường to lắm. Giật mình, tôi gằn giọng với em:
– Em đã mất trinh rồi đúng không? Chứ nếu không thì sao ngực lại to như thế kia được.
Tôi ngồi đó tự vấn, tự dày vò, tự tìm câu trả lời, tự hận. (Ảnh minh họa)
Mặt em tím ngắt lại, khóe mắt hình như đọng nước:
– Ý anh là nếu em không còn, anh sẽ không yêu, không cưới em nữa. – Em nhẹ giọng
– Tất nhiên rồi, anh đâu có ngu mà đi ăn lại của thằng khác. – Tôi cười nhạt
Tôi vừa dứt lời thì em gật đầu đồng ý. Cái gật đầu của em làm tôi rụng rời. Người con gái tôi ngưỡng mộ bao nhiêu lâu nay lại không hề tốt đẹp như tôi tưởng. Giận dữ vì bị ăn hụt, tôi cho em một cái bạt tai rồi lao ra khỏi nhà nghỉ. Tôi đã bỏ lại em đêm đó mà không hề mảy may hối tiếc gì. Chán nản, tôi đi uống rượu đến say mèm để quên đi em. Sáng hôm sau tỉnh dậy thì thấy có cả chục cuộc gọi nhỡ. Không phải của em, mà của Thắng. Tôi hẹn Thắng ra hỏi xem có chuyện gì mà gọi nhiều ghê vậy thì Thắng cười như được mùa, khoác vai tôi thì thầm:
– Cảm ơn mày đã để lại cô người yêu trinh trắng cho tao nhé!
Tôi giật mình, lắp bắp:
– Người yêu… Nào…
– Thì là Nga (tên em) đó. Chẳng phải mày nghĩ cô ấy mất trinh, bỏ lại cô ấy ở nhà nghỉ đó sao. Cũng phải cảm ơn mày, mày không bỏ cô ấy lại thì tao đâu có cơ hội tốt đến thế.
Điệu bộ nhe nhởn của Thắng làm tôi tức đến hộc máu. Tôi giáng cho Thắng cú đấm trời giáng rồi lên xe phóng đến nhà tìm em. Thắng nhìn theo tôi nở nụ cười nhạt. Cửa nhà em khóa chặt, điện thoại gọi thì không liên lạc được. Tôi ngồi gục trước cửa. Tôi hận, hận em, hận mình lại nhiều hơn. Sự ngu dại, nông nổi đã khiến tôi phải trả một cái giá quá đắt.
Đam mê cái gọi là trinh tiết đã làm tôi mất đi chính mình, mất đi người con gái mình yêu, mất đi cả tình bạn. Liệu có đáng hay không? Nhưng em, tại sao lại có thể thay đổi chóng vánh, dâng tất cả cho Thắng như vậy cơ chứ. Lẽ nào tình yêu của chúng tôi không hề tồn tại. Tôi ngồi đó tự vấn, tự dày vò, tự tìm câu trả lời, tự hận mà không biết rằng phía sau lưng tôi, em đang nhìn theo rơi nước mắt.
Theo Afamily