Thứ Ba, 27 tháng 6, 2017

Tàn tiệc cưới thì thấy đứa bé đỏ hỏn nằm khóc trước cửa nhà

Tò mò, Vân mở ra đọc thì bỗng nhiên cô ngã quỵ ngay xuống chân bàn khiến đứa con la lên thất thanh: “Bà ơi, mẹ ..mẹ cháu bị làm sao ấy.”

Yêu nhau được 3 tháng thì Vân quyết định lấy Sơn, mặc dù thời gian bên nhau không dài nhưng Vân luôn cảm giác cô thấu hiểu con người anh rất rõ, và đó là 1 người đàn ông tốt mà cô cần giữ chặt lấy nếu không muốn 1 cô gái khác cướp mất.

Ngày cưới, mẹ Sơn rất vui mừng, bà nắm tay con dâu mới rồi nói:

-Con trai mẹ giao lại cho con đấy, từ nay 2 đứa có gì bảo ban nhau mà sống, nhất định phải thật hạnh phúc nhé. Sau này có con bên cạnh nó, bố mẹ cũng yên lòng rồi.

Dứt lời, bà ôm chầm con dâu và bật khóc. Vân không nói gì nhưng cô rất xúc động và òa khóc trong hạnh phúc.

Ngày hôm đó, hội trường rất đông khách. Vì bố mẹ Sơn là những người có chức quyền nên khách khứa rất nhiều. Mặc dù rất bận rộn và mệt mỏi vì tiếp khách nhưng Sơn đã đặt vé cho 2 vợ chồng đi hưởng tuần trăng mật luôn vào chiều muộn ngày cưới. Vì thế sau khi tiệc tàn, khách khứa về hết, Vân và Sơn vội vã thay đồ rồi chuẩn bị ra sân bay.

Thế nhưng, đúng lúc vừa ra khỏi cửa thì Sơn sửng sốt khi thấy 1 đứa bé đỏ hỏn nằm khóc oe oe trước cửa. Anh vội vã cúi xuống thì thấy 1 lá thư bên trong nhưng vừa đọc được vài chữ đầu mặt anh đã tái mét đi. Vân khi ấy kéo vali bước ra hỏi:

-Sao anh còn đứng đó??

Sơn run rẩy giấu vội lá thư vào túi áo, anh chưa kịp trả lời thì vợ đã chạy ào lại cạnh đứa trẻ:

-Sao lại có đứa bé ở đây thế này??

Rồi cô ôm lấy đứa bé, cởi chiếc áo khoác che lên người nó. Sơn lắc đầu tỏ vẻ không biết gì hết. Khi đó Vân bỗng rưng rưng nước mắt nói:

-Hôm nay là ngày cưới của chúng ta, mà lại có ai đó để đứa trẻ này trước cửa, chắc chắc đây là duyên số ông trời sắp đặt nó là con của vợ chồng mình. Chúng ta nhận nuôi nó anh nhé.

Sơn ấp úng 1 hồi rồi đành gật đầu. Cũng vì có đứa con này mà Vân quyết định bỏ luôn chuyến trăng mật. Từ đó, cô coi đứa bé như báu vật, chăm sóc như con đẻ.

3 năm sau, Vân sinh được 1 bé gái, mặc dù có đứa con ruột của mình nhưng cô vẫn dành tình cảm rất lớn cho đứa con nuôi, không có 1 chút phân biệt nào cả. Còn gia đình chồng Vân, đặc biệt là chồng cô, thấy vợ là người có tình có nghĩa, lại đảm đang khéo léo nên hết mực yêu thương. Bất cứ yêu cầu nào của Vân đều được anh đáp ứng mà không 1 lời kêu ca.

Riêng mẹ chồng, mặc dù nhà giàu có nổi tiếng, còn Vân chỉ là cô gái nông thôn bình thường nhưng bà không bao giờ kỳ thị hay mắng chửi con dâu. Ngược lại, bà dốc sức giúp con chăm cháu, việc gì giúp được đều làm giúp con dâu. Đã thế, mỗi tháng còn bắt Sơn đưa cho vợ hẳn 10 triệu để tiêu pha, chưa kể số lương Vân làm được cô không phải bỏ ra 1 xu nào.

Ai cũng nói Vân số sướng lấy được nhà chồng tử tế. Còn Vân thì luôn nghĩ thực sự đứa trẻ bị bỏ trước cửa vào ngày cưới đã đem lại may mắn cho cô.

Cuộc sống của Vân êm đềm trôi qua đến năm thứ 7. Năm đó, đứa con trai lớn cũng tròn 7 tuổi, 1 hôm Vân đang cùng mẹ chồng nấu cơm dưới bếp, còn 2 đứa con đang chơi trong phòng. Chúng lôi hết đồ đạc của bố mẹ ra và đổ thành 1 mớ hỗn độn.

Vô tình, khi Vân vào phòng dọn dẹp, cô nhìn thấy 1 lá thư đã ố vàng từ trong ngăn kéo riêng của chồng mà con trai vừa lục lọi được. Tò mò, Vân mở ra đọc thì bỗng nhiên cô ngã quỵ ngay xuống chân bàn khiến đứa con la lên thất thanh:

Tàn tiệc cưới thì thấy đứa bé đỏ hỏn nằm khóc trước cửa nhà

(Ảnh minh họa)

-Bà ơi, mẹ ..mẹ cháu bị làm sao ấy.

Nghe tiếng cháu gọi, bà nội từ trong bếp lật đật chạy vào thấy con dâu nước mắt giàn giụa đang ngồi thụp dưới đất. Mẹ chồng vội đỡ con dâu:

-Con..con làm sao thế??

Vân ngước lên nhìn bà rồi đưa lá thư đến trước mặt mẹ. Nhìn thấy nó, mẹ chồng dường như hiểu ra mọi chuyện mặc dù bà chưa hề đọc chữ nào. Bà ngậm ngùi nói:

-Thằng Sơn có lỗi với con, gia đình này có lỗi với con.

Vân ngạc nhiên:

-Mẹ..không lẽ mẹ đã biết hết mọi chuyện?? Không lẽ cả cái nhà này lừa con sao??

Mẹ chồng vội giải thích:

-Chỉ là bất đắc dĩ, ngày đó sau khi thấy lá thư này, thằng Sơn đã đưa cho mẹ xem nhưng mẹ nói rằng không được kể cho con biết, cũng chỉ là vì mẹ thật sự rất thương con, không nỡ làm con bị tổn thương. Đúng là trước kia Sơn có yêu 1 cô gái, sau đó cô ta đột ngột đòi chia tay khiến nó rất đau khổ vì không biết lý do. Bởi vậy nó đã tự hành hạ mình suốt 1 thời gian dài, may mà sau đó nó gặp được con… Vậy nên, mẹ biết ơn con nhiều lắm.

Vân im lặng không nói lời nào, bởi vì đọc xong lá thư cô cũng tin những lời mẹ chồng nói là thật. Thực ra, cô gái kia cũng rất yêu Sơn, vì vậy khi phát hiện mình bị ung thư cô đã lặng lẽ bỏ đi, nào ngờ lại không biết mình mang thai từ bao giờ. Cuối cùng đứa bé này được chị gái cô ta mang đến trước cửa nhà Sơn vào đúng ngày cưới của anh.

Thấy Vân im lặng, mẹ chồng năn nỉ:

-Mẹ xin con hãy tha thứ cho thằng Sơn, tha thứ cho mẹ.

Nhìn khuôn mặt đẫm nước mắt của mẹ chồng lại nhìn sang 2 đứa con khỏe mạnh bụ bẫm đang cười đùa. Vân gạt nước mắt đỡ mẹ chồng đứng dậy nói:

-Con sẽ coi như chưa biết gì. Dù sao đó cũng là chuyện quá khứ và suốt thời gian qua con đã cảm nhận được hạnh phúc khi sống trong gia đình này. Con luôn biết ơn bố mẹ và anh Sơn.

Vân dứt lời rồi ôm chầm lấy mẹ chồng. Sau đó, cô cất gọn lá thư vào chỗ cũ và vẫn tiếp tục cuộc sống vui vẻ như chưa từng có chuyện gì xảy ra.

Theo Thể thao Xã hội

Related Posts: