'Em muốn hét lên: "Người đàn ông em yêu đâu rồi?' '
Em sẽ không bao giờ quên vẻ đẹp trai mà em nhìn thấy khi lần đầu gặp anh. Em sẽ không bao giờ mệt mỏi khi nói với anh rằng anh đẹp trai như thế nào (thường là do sự kích thích mạnh mẽ từ anh). Anh có tham vọng; có hoài bão. Anh bắt em hứa và em không bao giờ tưởng tượng nổi anh lại không giữ lời hứa của mình.
Cuộc sống thật thú vị. Chúng ta thức cả đêm bên nhau, đi du lịch cùng nhau, em thấy được yêu và muốn yêu. Chúng ta kết hôn và có hai con. Rồi mọi thứ thay đổi. Em sớm nhận ra rằng em chưa bao giờ là ưu tiên hàng đầu của anh cả và sẽ không bao giờ được như vậy.
Thư gởi chồng, người không còn yêu em nữa (Anh minh họa)
Anh không còn niềm đam mê nào trong cuộc sống nữa, không quan tâm đến bất cứ thứ gì khác ngoài máy móc, thiết bị của mình. Các cuộc trò chuyện luôn một chiều, không có câu hỏi nào được đặt ra và không có phản hồi nào cho mọi thứ. Các bữa ăn chỉ còn do em nấu và anh không còn muốn giúp, em đã thử yêu cầu nhưng chẳng được gì. Vào ban đêm, chúng ta nằm cạnh nhau nhưng không bao giờ chạm vào nhau, không bao giờ nói chuyện. Em sẽ không khóc cho đến khi ngủ thiếp đi nữa, nước mắt của em chẳng giúp được gì, chẳng ai lắng nghe cả.
Áp lực nặng nề hơn sức chịu đựng của em. Em muốn hét lên: 'Người đàn ông em yêu đâu rồi?'
Anh đã không chạm vào em kể từ khi em sinh con thứ hai của chúng ta. Tất cả những gì em muốn là được phục vụ một tách trà mỗi buổi sáng, để thấy rằng em vẫn còn được yêu thương, để tận hưởng những điều giản dị của cuộc sống với người đàn ông thấy em có ý nghĩa với cuộc đời họ, để em tiếp tục sẻ chia và gắn bó suốt cuộc đời mình. Anh cáu gắt với bất kỳ kế hoạch nào do em đề xuất nhằm giúp cả gia đình có thêm thời gian bên nhau. Tất cả những gì anh muốn làm là ngủ.
Cả hai ta đều làm việc toàn thời gian và cả hai đều kiếm được tiền như nhau nhưng anh lại xem em như thể là người kém tri thức so với anh. Khi một ngày làm việc của anh kết thúc, nó thật sự kết thúc. Còn em, khi bước chân vào nhà sau một ngày làm việc thì còn vô khối việc nhà đang chờ em. Giặt ủi, nấu ăn, đi chợ, giúp con làm bài tập nhà, mua quà cáp cho bạn bè, người thân những dịp lễ lạc, bộ nhớ của em phải làm việc liên tục đảm bảo không quên bất kỳ thứ gì. Áp lực nặng nề hơn sức chịu đựng của em. Em muốn hét lên: 'Người đàn ông em yêu đâu rồi?'
Đau đớn nhất là khi chúng ta nằm trong số những cặp đôi rõ ràng là rất yêu nhau. Một cái chạm tay mang lại nhiều cảm xúc, một nụ hôn trên cổ khiến ta thấy được yêu thương. Điều đáng buồn là đã lâu rồi anh không còn làm những điều như vậy với em nữa. Em cần những khoảnh khắc như thế; chúng tiếp thêm năng lượng.
Bạn bè em nhận thấy điều ấy. Họ nhận ra là em đang tuyệt vọng đến mức nào và em đã để cho tình hình tồi tệ đến mức nào. Khi em đề cập chuyện đó với bố mẹ em, câu trả lời luôn là: "Con yêu, chồng con làm việc rất chăm chỉ, đừng tạo thêm áp lực cho chồng nữa." Em không đáp lại. Em muốn khóc và trái tim em tan vỡ thêm một chút nữa.
Đau đớn nhất là khi chúng ta nằm trong số những cặp đôi rõ ràng là rất yêu nhau (Ảnh minh họa)
Em sợ rằng các con đang lớn lên trong một thế giới chấp nhận mẹ sẽ phải làm mọi việc nhà, nơi âm thanh nhai nhóp nhép trong bữa cơm được xem là một hình thức giao tiếp, một thế giới mà tình yêu không phải là ưu tiên của mọi người. Một cuộc sống như vậy là không thể chấp nhận được.
Cách tiếp cận cuộc sống của anh hoàn toàn đối lập với cách của em. Em muốn cười đùa khi ta bên nhau cho đến khi em thấy bị tổn thương, em không nhớ lần cuối cùng anh cười với em. Em muốn chạy bổ vào vòng tay của anh khi anh đi làm về, và em muốn anh cũng chạy đến bên em khi em về nhà. Em muốn chúng ta chia sẻ gánh nặng cuộc sống với nhau.
Em buồn lắm. Buồn cho anh. Cho em. Cho con chúng ta. Và cho cả cuộc sống mà chúng ta từng mơ xây đắp cùng nhau. Nhưng em không thể tiếp tục bên anh nữa vì lợi ích của các con; Em biết tiếp tục sống bên nhau chỉ kéo dài nỗi đau ngày càng không thể chịu đựng được nữa thôi. Em luôn nghĩ rằng em không thể phá vỡ mọi thứ, nhưng tiếp tục sống như thế này chắc chắn sẽ tàn phá tâm hồn em. Xin anh đừng để điều đó xảy ra. Chỉ cần chúng ta ngừng lại, thừa nhận thất bại và xem nhau như bạn bè.
Jane Phan (Dịch, theo The Guardian)