Sau khi tốt nghiệp đại học, Long không tìm được việc làm. Anh đành lựa chọn làm công nhân tại một công xưởng để đắp đổi qua ngày. Đổi lại, anh cưới được cô công nhân xinh đẹp tên Lan…
Một hôm, như thường lệ, sau khi ăn tối xong, Lan nói phải đi làm thêm giờ và nhanh chóng xách túi ra khỏi nhà. Long rửa bát đĩa, tắm giặt sạch sẽ, nhân cơ hội vợ không có nhà liền gửi con sang bà ngoại và ra ngoài uống cà phê giải sầu.
Phố đêm tấp nập, hôm nay Long không muốn uống cà phê đơn thuần như thường lệ, anh quyết định bước vào một quán cà phê đèn mờ. Một người phụ nữ trung niên ngồi trước cửa giống như sắp ngủ gật. Nhìn thấy Long người phụ nữ mở choàng mắt, đon đả chào hỏi. Sau vài câu trao đổi qua lại, Long được mời vào ghế sô pha ngồi đợi. Chỉ một lát sau, một cô gái trẻ, vóc dáng mảnh mai, xinh đẹp, ăn mặc mát mẻ, trang điểm rất đậm bước tới trước mặt Long.
Bỗng nhiên cô gái đứng khựng lại, nụ cười chợt biến thành nước mắt, vung tay tát thẳng vào mặt Long, hét lên: “Đồ khốn, anh không phải là người”.
Nếu như không phải ánh nến trong phòng quá leo lét, nếu như không phải vì cô gái trang điểm quá đậm, nếu như không phải cô ăn mặc quá mỏng manh, nếu như không phải gặp nhau trong cái quán này, thì Long nhất định sẽ nhận ra cô ấy. Nhưng sự thực là Long đã không nhận ra cô ấy từ cái nhìn đầu tiên, nên kết quả là bị ăn một cái tát.
Cô gái đó chính là Lan- vợ Long. Sau khi nhận ra nhau, cả hai đã vô cùng sửng sốt. Long không thể ngờ việc vợ phải đi làm thêm buổi tối lại là tại cái quán bẩn thỉu rẻ rúng này.
Anh chưa kịp phản ứng thì Lan đã lao vào khóc lóc, cấu xé Long: “Anh quả là một người chồng chẳng ra gì, tại sao tôi phải ở đây ư? Anh có biết, cuộc sống gia đình cái gì cũng cần tiền, ăn uống, con cái học hành, rồi trả góp cho căn nhà, vậy mà mỗi tháng anh kiếm được bao nhiêu? Tôi phải chi phí tằn tiện thế nào? Nếu không chịu khổ nhục đi làm thêm buổi tối thế này thì biết lấy đâu ra tiền trang trải cho cuộc sống, vậy mà tôi phải hy sinh thân mình vất vả để anh rong chơi hưởng thụ lén lút thế này đây…”.
Nhìn lại cảnh trớ trêu này, Lan vừa nghĩ thật hổ thẹn với lòng mình, lại vừa thấy ấm ức khi người đàn ông lẽ ra là bờ vai cho cô dựa vào lại không cần biết phải chia sẻ những điều cơ bản trong cuộc sống với mình.
Cô quyết định sẽ li dị và thấy mình không cần phải hy sinh, chịu đựng khổ nhục như thế này nữa. Việc vỡ lở rồi, dù Long có xin lỗi, có quỳ trước mặt Lan thì cũng không thay đổi được gì. Bất đắc dĩ, Long đành phải gọi điện nhờ lãnh đạo công ty giúp đỡ, khuyên nhủ Lan cho mình một cơ hội.
Cuối cùng thì Long và Lan không ly hôn. Lan vẫn phải đi làm thêm kiếm chút tiền trang trải cho gia đình mỗi tối, Long thỉnh thoảng vẫn trốn vợ đi chơi. Mỗi lần như vậy, Lan lại nổi giận, nhưng đó dường như là thói quen khó bỏ của chồng.
Mỗi đêm về khuya, Lan đều khóc một mình. Nhưng khi nhìn con, cô lại tự nhủ mình phải cố lên, kiên cường lên, mình phải làm một người mẹ tốt để đem lại cho con một tương lai mới.
Theo Afamily