Hôn nhân của Vân đang trên đà tan vỡ. Có người trách anh chồng nhu nhược, có kẻ trách Vân không biết điều, rất nhiều người đổ tội cho mẹ chồng quá quắt. Nhưng, trách nhiệm của bi kịch ngày hôm nay cũng có phần của bố mẹ Vân tạo ra.
Có vẻ như muôn đời, thành kiến về "mẹ chồng" sẽ khó có thể nào mất đi trong nhận thức của tất cả mọi người. Nhắc đến mẹ chồng là lập tức bao tính từ đáng sợ sẽ bật ra trong đầu. Tình trạng của Minh Vân chỉ là một trong hằng hà câu chuyện chẳng tốt đẹp gì về mẹ chồng – nàng dâu mà người đời kháo tụng.
Những người đã từng làm dâu, rồi trở thành mẹ chồng, sẽ cười khẩy khi nhìn thấy bao nhiêu người phát rồi lên vì cuộc chiến mang tính xã hội không hồi kết trên truyền hình. Bởi đối với họ, chuyện đó đã từng trải qua, đã chiến thắng, hoặc thua cuộc, thì bây giờ cũng đã không còn gay gắt. Với những người chưa lập gia đình, thì lại cảm thấy kinh sợ hôn nhân, căm ghét người phụ nữ tương lai nào đấy mà mình phải gọi là mẹ và sẵn sàng "phán xử" mình bao tội lỗi.
Ngày chưa xuất giá, mẹ Vân vẫn luôn miệng dạy con gái phải hiếu thuận với nhà chồng. "Xuất giá tòng phu", bốn chữ này như thể gông cùm mà mọi cô gái phải đeo vào khi khoác lên mình chiếc áo cô dâu. Điều mà bà Bằng canh cánh ngày con gái vu quy chính là hạnh phúc của con, là nỗi lo sợ khi con phải chịu đựng cuộc sống không dễ dàng ở nhà chồng. Bà không giấu được điều đó qua ánh mắt, qua những cử chỉ quan tâm nhưng phải nén lại vì không muốn trở thành phiền hà.
Đến cả khi con gái mình khóc lóc, phải dùng cả chuyện bệnh tật thương tích để làm cớ "trốn" về nhà vài hôm, ông Bằng vẫn không chấp nhận. Không phải ông không thương con, mà chính vì thương nên mới sợ con suy nghĩ dại dột, lại làm bên chồng không vừa ý. Chính vì thương mà ông muốn con nén nước mắt vào trong, tươi cười làm cô con dâu ngoan hiền để đổi lấy sự vừa lòng từ bà sui gia khe khắt.
Biết rằng lễ giáo, định kiến là tấm áo mà những người làm cha mẹ phải mặc thay cho cả con cái. Nhưng máu chảy ruột mềm, chẳng lí nào nhìn thấy con khổ mà lòng lại không đau!? Thậm chí là khi nó bị đánh đến tóe máu, bị người ta cầm tiền quăng xuống sàn như bố thí, đến nỗi phải uất hận chạy về nhà "cầu cứu", chẳng lẽ người làm cha mẹ lại không xót? Đau chứ! Xót chứ! Nhưng chính vì cái lễ giáo, cái danh dự của dòng họ, gia đình mà họ bắt đứa con gái dứt ruột đẻ ra quay về và sống tiếp những ngày khổ hạnh.
Đám người lớn chúng ta là vậy, chúng ta nhân danh sự chiến thắng của chúng ta ở hiện tại mà nhiều khi đó chỉ là một phiên bản khác của sự nhịn nhục để bắt con cái chúng ta nhìn vào đó mà y theo. Chúng ta chẳng cần phải nghe chúng nó trình bày hay kể lể, chúng ta hay mang mấy chữ liên quan đến thời đại ra để coi nhẹ suy nghĩ của thế hệ mới mà không hề biết rằng trong những lúc bí bách nhất, con chỉ cần bố mẹ cảm thông.
Cũng vì như thế mà Vân lại nhịn, rồi lại phản kháng, rồi lại nhịn và phản kháng, cái tôi và chữ hiếu cứ đánh nhau để rổi chính Vân là người thua cuộc. Mà đến khi thua rồi, cả nơi đón mình trở về cũng cự tuyệt, bắt mình phải quay lại sàn đấu với vũ khí là hai chữ "gia giáo".
Nhưng để đến cái viễn cảnh tan tác như hôm nay, khi ai cũng đứng trong thế chẳng đặng đừng cũng có một phần do ông bà Bằng tạo ra. Nếu bà Bằng chịu nghe con nói nhiều hơn, nếu ông Bằng đừng tự trói mình trong cái lễ nghĩa chặt như bện thừng thì có lẽ Vân và Thanh đã không đến nỗi khó lành như gương vỡ.
Phúc Du / Theo Trí Thức Trẻ