Chả nhẽ tôi vu cho cô à? Tôi có thể chấp nhận con dâu nghèo nhưng không thể chấp nhận đứa con dâu ăn cắp. Cô ra khỏi nhà tôi ngay.
Bà Oanh ỷ thế con trai có công ty riêng, gia đình khá giả nên đi đâu, bà cũng vênh mặt. Nhất là với những người nghèo khó, bà chả bao giờ nói chuyện, bà bảo mấy cái loại nghèo khó đó nói chuyện với bà không có cùng đẳng cấp, chỉ tốn nước bọt.
Ấy thế mà đùng một cái, con trai bà lấy một cô vợ rất bình thường. Nhìn đứa con dâu tương lai Khang đưa về, bà Oanh thất vọng toàn tập. Bà kéo con trai vào gào lên:
– Ôi con ơi, mày suy nghĩ lại đi, sao lại lấy nó?
– Cô ấy có sao đâu mẹ, cô ấy tốt mà.
– Nhưng nó nghèo, tốt gì thì tao không biết nhưng nhìn là biết nghèo con ạ, lấy vợ nghèo thì khổ lắm con ạ. Nhà mình thế này, sao mày phải lấy vợ nghèo.
– Con yêu cô ấy, mẹ đừng có ngăn cản con nữa.
Thế rồi mặc bà Oanh phản đối, con trai bà vẫn kiên quyết lấy Hân. Bà Oanh nghĩ, dù thế nào bà cũng sẽ tìm cách đuổi đứa con dâu vô duyên này ra khỏi nhà, không sớm thì muộn.
Thế nên từ ngày Hân về làm dâu, cô bị mẹ chồng hành cho ra bã. Bà Oanh thấy con dâu được con trai mình cưng như trứng mỏng thì nói mát:
– Mình đúng là không có phúc mà, đẻ con ra, nuôi con mấy chục năm trời nó lại không thương mình, đi thương vợ nó.
Khang thấy mẹ ngày nào cũng vậy thì bảo:
– Mẹ buồn cười thật đấy, sao cứ tỵ nạnh với vợ con vậy? Hai sự việc hoàn toàn khác nhau mà mẹ cứ đem ra so sánh.
Bà Oanh cú lắm, từ đó bà liên tục bày mưu để hạ bệ con dâu. Bà bắt đầu nghĩ kế để cho Hân bị mất điểm trong mắt chồng.
Bắt đầu, bà lấy một số tiền nhỏ giấu vào túi của con dâu rồi la làng là mình bị mất tiền, Khang nói với mẹ:
– Nhà chỉ có mấy người, mẹ nói vậy khác nào đổ cho con và vợ. Hay mẹ lại quẫn trí để ở đâu rồi?
Hân cũng lên tiếng:
– Mẹ tìm lại thử xem ạ, mà mất bao nhiêu hả mẹ?
– 200 ngàn thôi, tiền đó mẹ đi làm móng.
– Thế thôi để con đưa mẹ 500 nhé, con mới nhận lương.
(Ảnh minh họa)
Bà Oanh bực lắm, bà định hại con dâu thế mà giờ lại khiến cho con dâu “tỏa sáng”, bà vẫn không chịu thua, lần sau, bà vẫn kiên trì vu vạ cho con dâu rồi bỏ một số tiền lớn hơn vào túi của Hân, tình trạng này diễn ra ngày một nhiều khiến không khí gia đình bà khi nào cũng căng như dây đàn. Đến lúc này thì bà Oanh đánh cú chốt.
Hôm đó, bà mang bộ nữ trang kim cương trị giá 150 triệu ra rồi gọi con dâu vào bảo:
– Đeo hộ mẹ với, hôm nay mẹ đi tiệc.
Hân chạy vào đeo cho mẹ chồng, bà Oanh hỏi:
– Con thấy có đẹp không, hơn trăm triệu đấy.
– Đẹp mẹ ạ, ai mua cho mẹ thế?
– Thằng Khang đó, ai cũng ghen tỵ khi thấy mẹ đeo cái này.
– Vâng, đến con còn mê nữa là…
Đến tối, bà trở về rồi la lên:
– Ôi trời ơi, bộ đồ nữ trang của mẹ mất rồi.
Cả Hân và Khang chạy ra nháo nhác, bà Oanh tức giận bảo:
– Nhà chỉ có chừng này người, mẹ nhớ là mẹ đã để trên bàn rồi, giờ tự dưng lại mất. Giờ phải lục hết nhà lên thôi.
Nói rồi bà Oanh tiến hành lục soát, bà đã giấu sẵn bộ nữ trang ở dưới đáy tủ của con dâu nên bà tìm thấy cũng rất dễ dàng, bà cũng lôi ra cả mớ tiền mình đã giấu trong chiếc túi xách không dùng đến của Hân rồi bảo:
– Hừ, cháy nhà mới ra mặt chuột nhé, giờ đã rõ rồi nhé. Cả đống tiền tôi mất đợt trước đều nằm trong túi cô, còn cãi không. Mày sáng mắt ra chưa Khang, vợ mày là cái loại trộm cắp đấy.
– Con không làm mẹ ơi, con không biết vì sao nó ở trong túi của con.
– Chả nhẽ tôi vu cho cô à? Tôi có thể chấp nhận con dâu nghèo nhưng không thể chấp nhận đứa con dâu ăn cắp. Cô ra khỏi nhà tôi ngay.
Nói rồi bà Oanh đuổi Hân ra khỏi nhà cho bằng được. Hân ức lắm, cô xách va li đi ra khỏi nhà chồng sau 6 tháng chung sống.
Khang cũng không biết làm gì hơn, anh đợi mẹ nguôi giận để thuyết phục nhưng xem chừng bà rất giận. Hân đi được một thời gian thì cũng viết đơn ly hôn luôn.
Khoảng 3 tháng sau, công ty của Khang làm ăn thua lỗ, đứng trước nguy cơ phá sản. Số tiền nợ lên đến 10 tỷ, bà Oanh nghe thế lo lắm, giờ không biết chạy vạy ở đâu mà giúp con, đùng một phát, Khang về nhà nằm vật ra rồi bảo:
– May quá, cuối cùng cũng có người giúp, thế là hết phá sản rồi. May quá.
– Ai… ai giúp thế hả con? Nói đi để mẹ đến cảm ơn người ta.
– Vợ cũ của con chứ ai, tại mẹ đuổi cô ấy đi nên con mất số hưởng đấy.
– Hả, cái Hân á? Nó làm gì có tiền?
– Cô ấy còn giàu hơn con ấy, cô ấy có công ty riêng mà giấu, tại mẹ làm ầm lên đuổi cô ấy đi nên giờ con mới như thế này đấy.
Bà Oanh ôm đầu tiếc nuối, chỉ vì “trông mặt mà bắt hình dong” nên bà đã vu vạ cho con dâu để có cớ đuổi Hân ra khỏi nhà. Giờ bà nhận ra con dâu bà tuyệt vời như thế nào thì đã muộn rồi còn đâu.
Theo Afamily