Thứ Bảy, 1 tháng 7, 2017

Cái kết của người vợ ngoan – Phần 54

Nàng trở về bên chị với cuộc sống trôi qua yên ả, để rồi một tuần sau, nàng đã phải tiết lộ câu chuyện gặp lại Cho cho chị biết. Nàng đã nói thật khi chị gạn hỏi mãi.

Chị đã hồ nghi khi mà từ hôm ấy, chị nhận thấy nàng có nhiều cuộc điện thoại gọi đến, cả trong ngày lẫn lúc nửa đêm. Bà Phương đã cho Cho biết số điện thoại của nàng và anh ta là người đã gọi. Hơn nữa, Cho còn dò hỏi người tài xế của bà Phương, người đã đưa nàng về nhà hôm ấy để biết chỗ ở của nàng và chị.

– “Na à! Em không còn nghĩa vụ gì với nhà đó nữa! Em cũng không cần vướng mắc chuyện quan hệ tình cảm với những người đàn ông đó nữa! Em đã quan hệ trở lại với gã đó phải không?”

– “Chị à… Em đã không làm chủ được mình nữa! Dường như cô chồng em có ý… tác hợp em với Cho!”

– “Lại bà ấy nữa! Bà ấy muốn đền bù cho em theo cách như vậy sao? Trước đây bà đã làm cho em phải bán thân để nuôi sống bà ấy, nay thì lại ra vẻ thương xót em!”

– “Không phải vậy đâu chị! Chuyện này tùy em mà, cô đâu có ép!”

– “Này Na à! Chị cám ơn em đã giúp mẹ con chị, giúp mua căn hộ đẹp đẽ này để chúng mình cùng ở, giúp đời sống của chị nhẹ nhàng hơn trong nhiều ngày qua… Chị cám ơn em đã trở về bên chị, cho chị cảm giác hạnh phúc… Nhưng đừng quên chị là chị của em! Khi cần, phải biết nghe lời chị!”

– “Dạ, chị! Em biết rồi!”

Nàng đã nói chuyện với chị như thế. Nhưng rồi cũng trong ngày hôm ấy, khi chị đi làm, nàng nhận được cuộc gọi điện của Cho, anh ta báo sắp trở về quê nhà nên mong có cuộc gặp chia tay với nàng. Cho rời thành phố, cho xe đến tận nơi nàng sống và hẹn nàng đến một khu du lịch bên sông. Tại đó, nàng gặp Cho cùng với một nhóm những doanh nhân đồng hương của anh ta. Vào ngày hội của những doanh nhân, họ đã gặp nhau, quen nhau và Cho muốn giới thiệu nàng với họ.

– “Anh nghĩ họ sẽ là những người mang lại cơ hội mới cho em. Em rất có khả năng và nên dành thời gian lúc còn trẻ để làm những việc mà em có thể tiến thân về sau”.

– “Anh nói đến tiến thân? Nghĩa là em cứ làm như trước đây phải không?”

– “Không hẳn thế! Em cứ gặp họ rồi sẽ thấy!”

Và Cho đã đến đón nàng, đưa nàng đến nơi hẹn với nhóm bạn đồng hương của anh ta. Trước khi đi, nàng đã không cho chị biết…

Cái kết của người vợ ngoan – Phần 54

Thật không lấy gì làm thoải mái lắm khi ngồi chung bàn ăn cùng với gần chục người mà đa phần là nam giới, chỉ mỗi nàng và Hương, vợ của một doanh nhân là nữ thôi. Cũng may thay, chị là người Việt, nên nàng cũng có thể trò chuyện qua lại. Nàng ngồi cạnh Cho và đối diện với Hương. Cũng trong nhóm người ấy, nàng đã gặp lại ngài Park, người mà nàng đã từng gặp khi sang bên xứ sở của Cho mà lẽ ra nếu nàng sang bên đó tập sự thì sẽ ở lại khu nhà trọ của gia đình ông ấy.

Nàng đến cúi chào ông Park. Ông nói qua sự thông dịch của Cho là rất vui khi gặp lại nàng. Sau đó, Cho giới thiệu nàng với những thực khách khác. Mặc dù thức ăn được bày tại bàn, nhưng mọi người có thể đứng lên, đi lại xung quanh như kiểu buffet, vừa ăn vừa trò chuyện. Hương cũng gợi chuyện hỏi thăm nàng và hỏi về quan hệ giữa nàng và Cho. Nàng cho biết Cho như là một đối tác làm ăn trước đây với cửa hiệu mà nàng từng làm việc. Hương cho biết vợ chồng chị sẽ sang làm ăn lâu dài và chị cũng mong như thế vì có thể gần gũi người thân nơi quê nhà. Khi đó, chị nói, có thể chị sẽ cần người quen việc trong lĩnh vực sales, quảng cáo về thời trang, mỹ phẩm để tuyển dụng. Hương cũng hỏi chuyện về công việc trước đây của nàng và nói sẽ liên lạc với nàng sau này về việc tuyển dụng ấy.

Một vài người khách của Cho hỏi nàng có thể giúp họ học tiếng Việt và làm công việc giao dịch giúp họ khi họ sang đây làm ăn. Một số lại muốn tìm kiếm người mai mối để tìm bạn gái hoặc tìm vợ. Có người mời nàng đi du lịch cùng hoặc kết bạn tâm giao với họ… Nàng lúng túng khi nói chuyện với họ, nhất là khi nhiều người trong số họ muốn kéo nàng ra để trao đổi chuyện riêng… Gần cuối buổi, Cho nói nhỏ với nàng rằng ông Park muốn gặp nói chuyện riêng với nàng một chút. Nàng gật đầu đồng ý bước ra ngoài. Một bộ bàn ghế bằng mây đặt ngoài trời, trong khu vườn nhỏ phía sau sảnh ăn khi nãy. Cho dẫn này đến, ở đó ông Park đã ngồi sẵn, Cho cũng ngồi xuống cạnh nàng và sẽ giúp phiên dịch giúp cho nàng. Park từ từ cho nàng biết ý định quan trọng của ông. Ông đưa ra cho nàng một đề nghị mà nếu chấp nhận cuộc đời nàng sẽ thay đổi rất nhiều…

Ngài Park muốn nhận hai chị em nàng làm con gái nuôi, dĩ nhiên cả hai bé sẽ đi cùng theo hai chị em. Chị em nàng sẽ mang những cái tên mới, đổi họ mới, quốc tịch mới và chuyển sang quê mới… Chị sẽ là Park Min Hwa, còn nàng là Park Yun Hee… Nếu chị em nàng đồng ý thì mọi chuyện sẽ được xúc tiến ngay để chị em nàng có thể sớm ổn định cuộc sống mới. Tất cả những ý đó được Cho dịch lại theo lời của ngài Park. Trong lúc nói chuyện, nàng luôn dùng kính ngữ với ngài Park, có lúc nàng nói trực tiếp với ông ấy một số câu đơn giản. Ông rất thú vị và khen nàng nói tiếng của ông rất tốt.

– “Ông ạ! Con xin phép về thưa lại với chị con, rồi sẽ báo lại với ông sau nhé!”

– “Được! Ta còn ở đây đến cuối tháng. Cho cũng có thể đưa con đến gặp ta, rồi con sẽ quen dần khi tiếp xúc với ta. Lẽ ra, nếu nhiều tháng trước con đi sang bên kia thì chuyện này ta cũng đã đề cập sớm hơn rồi.”

– “Dạ!”

Rồi ông cho nàng biết những ý ông khi muốn nhận hai chị em nàng làm con nuôi. Nàng nghe và cứ mãi nghĩ ngợi. Quan trọng là không biết sẽ về trình bày lại với chị như thế nào cho ổn. Chuyện xảy ra nhanh quá!

Ông nắm hai bàn tay nàng khi nàng đứng dậy chào tạm biệt. Nhìn sang Cho, nàng thấy ánh mắt anh ta nhìn nàng với vẻ khuyến khích. Trên đường về, Cho nói thêm cho nàng biết nhiều điều về ngài Park và khuyên nàng hãy suy nghĩ để nhận lời của ông. Còn về phần mình, Cho hứa sẽ giúp cho hai chị em nàng có công việc mới để sống lâu dài bên ấy. Hiện tại, trong khi chờ đợi, có lẽ hai chị em sẽ trở lại học tiếng và có thể sang bên ấy du lịch một chuyến. Ngài Park sẽ lo cho chuyến đi này.

Buổi tối, sau bữa ăn, nàng tần ngần đến bên cạnh chị…

– “Vậy là em đã nhận lời họ rồi sao? Cưng à! Họ đang dỗ ngọt em đó!”

– “Dạ không đâu! Em phải về nói với chị đã…”

– “Nhưng mà… làm con nuôi là như thế nào? Giống như em với bố nuôi của em chứ?”

– “Em không biết rõ nữa chị ạ! Có điều là ông Park sẽ gặp riêng hai chị em mình để nói chuyện một lần nữa. Chị sẽ đi cùng em chứ?”

– “Mình được gì khi chấp nhận ông ấy? Sao lại phải qua bên ấy sống chứ?”

– “Ông ấy có lẽ cần những người thân! Em nghĩ thế!”

– “Hôm gặp ông ấy, em nghĩ sao mà lại không từ chối? Làm thế ông ấy sẽ nghĩ rằng chị em mình ham thích chuyện được sống với người giàu sang như ông ấy!”

– “Thật ra, em đã rất bối rối. Em sợ làm phật lòng ông ấy vì trước đây ông đã cư xử rất tốt với em. Ông ấy sống cô độc và có lẽ cần tình thương… Chị đi cùng em nhé!”

Mi nhìn nàng. Trong ánh mắt chị có chút vẻ khó hiểu đối với nàng. Chị không có vẻ gì là đang trách nàng cả. Hay chị cũng đang nghĩ đến một khả năng tốt lành cho chị và nàng, dù mọi thứ đang rất mơ hồ, mong manh? Rồi chị cũng đồng ý cùng với nàng đi gặp Mr Park. “Cứ gặp ông ấy đã, rồi mình sẽ hồi đáp cho ông ấy sau cũng được” – Sau cùng chị cũng đã nói thế với nàng.

– “Thật sự chị muốn em thử cơ hội này. Hoặc đi theo và sống với Cho, hoặc nhận lời ngài Park. Ở lại đây em sẽ chẳng được gì.”

– “Em lẽ nào để chị ở lại? Chị đi cùng thì em mới đi. Em không nghĩ đến Cho mà chỉ nghĩ về chuyện ông Park thôi.”

– “Chị sẽ đi cùng em, nếu như đó là điều cần làm…”

– “Vậy chị nhé! Em cảm ơn chị nhiều lắm!”

Ông Park để hai chị em nàng đợi khá lâu trong sân vườn trước khi ông tiếp cả hai trong phòng khách. Chỉ có ba người cùng với cô phiên dịch biết tiếng Việt. Những gì ông nói với hai chị em nàng thì dần dần trở nên rõ ràng. Nàng để chị tiếp chuyện với ông, còn nàng chỉ nghe và im lặng. Nàng nói với Park rằng mọi chuyện nàng đều nghe theo quyết định của chị và cũng vì đây là lần đầu tiên chị gặp Park nên hai người cần trao đổi với nhau nhiều hơn. Nàng tin vào sự thông minh của chị mình. Chị cũng đã dành ra một ngày nghỉ phép để có cuộc gặp này.

Khi trở ra xe đi về, nàng và chị đều im lặng mãi cho đến lúc về nhà. Nàng cảm thấy bàn tay chị đang nắm chặt bàn tay nàng. Tương lai của chị em nàng mở ra phía trước với những đổi thay đang chờ đón…

Nàng không biết rằng hôm sau, chị nàng đã có cuộc gặp khác với ông Park. Ban đầu, chị vẫn đi làm, nhưng đến trưa, chị nhắn tin rằng chiều chị sẽ về trễ và báo rằng nàng đừng đợi cơm. Gần 10 giờ đêm, chị mới về đến nhà khi mưa tầm tã. Thấy chị có vẻ im lặng, nàng hỏi han xem có chuyện gì xảy ra với chị không. Chị nói rằng chị phải làm việc thêm giờ và khi xong thì bị kẹt trời mưa. Đêm ngủ, trông chị có vẻ rất mệt mỏi…

Hai hôm sau, nàng mới nghe chị kể lại chuyện chị gặp ông Park. Ông ấy đã gọi chị và cho người đến đón chị. Và chị đã nói chuyện với ông, nói chuyện với ông, về rất nhiều chủ đề liên quan đến cuộc sống sau này của hai chị em nàng nếu như nhận lời Park theo ông về nước. Nàng nghe chị nói và dần dần nhận ra chị sẽ hy sinh cho mình rất nhiều.

“Chị sẽ làm thủ tục kết hôn với ông Park” – Chị đã trầm giọng nói như thế…

Theo Afamily

Related Posts: