– “Tôi xin báo với giám đốc hai điều… Trước tiên, tôi đã cố gắng làm tròn những nhiệm vụ được yêu cầu trong chuyến đi vừa qua, kể cả những việc khó khăn nhất. Tôi đã làm xong sớm trước cả thời hạn cho phép… Sau là…”
– “Cô tiếp đi!”
– “Tôi… Tôi và bác sĩ Trương đã đính hôn ạ!”
Giám đốc Tần nhìn nàng ngạc nhiên, ông cười lớn và nói:
– “Tôi không tin là chuyện này xảy ra! Bác sĩ Trương tán tỉnh cô à?”
– “Là anh ấy theo đuổi tôi khi tôi vừa vào làm việc ở đây… Chúng tôi đã quan hệ với nhau trước khi đi công tác. Rồi trong chuyến đi cùng, tôi đã bày tỏ tình cảm của mình trước ạ!”
– “Vậy à? Sau đó thế nào? BS Trương đáp ứng lại tình cảm của cô chứ?”
– “Vâng ạ! Chúng tôi đã chụp ảnh cưới! Tôi và anh ấy chưa định những bước sau. Tôi chỉ muốn thông báo với giám đốc biết và… nếu giám đốc có thể giúp chúng tôi thì xin ông ủng hộ cho quyết định của chúng tôi ạ!”
– “Ồ! Tôi sẽ xem xét chuyện này! Cũng sẽ là một việc hay đấy! Lâu nay bác sĩ Trương không màng đến chuyện hôn nhân đâu! Nhưng cũng có thể anh ta đã nghĩ khác rồi! Vả lại… cũng có thể anh ta mê cô nên không thể từ chối cô đó…”
Rồi ông lại cười lớn. Nàng cảm thấy hơi sờ sợ khi nghe tiếng cười của ông, khi nhớ ra chuyện người đàn ông này cũng từng chiếm lấy nàng trong cái hôm nàng ngã vào vòng tay Trương và ngủ lại nhà nghỉ sau buổi hội thảo. Có lẽ ông ấy vẫn nghĩ rằng nàng chưa biết gì, nên mới nói chuyện với nàng một cách tự nhiên như vậy.
Bỗng giám đốc Tần vẫy tay bảo nàng tới gần ông. Nàng đứng dậy đi đến bên cạnh bàn. Ông lấy ra từ ngăn kéo bàn một chiếc hộp nhỏ, mở ra, bên trong là một chiếc đồng hồ dành cho nữ, có kiểu dáng sang trọng, dây và mặt cẩn đá và có lẽ là rất đắc tiền. Ông ra hiệu cho nàng đưa tay cho ông và tự tay ông đeo vào cổ tay cho nàng.
Cầm bàn tay nàng, vừa vuốt ve vừa ngắm nghía sau khi đã đeo đồng hồ vào cho nàng, ông nói qua thông dịch của Châu:
– “Trưa nay, tôi muốn em ở lại đây với tôi. Chuyện của em với Trương dĩ nhiên tôi sẽ giúp và lo liệu. Trương giống như em tôi. Em yên tâm nhé!”
Nàng thấy nghèn nghẹn, nhưng đã phóng lao thì như thể phải theo lao, nên nhận lời đề nghị của ông. “Dạ vâng! Tôi sẽ ở lại, nhưng tôi có một thỉnh cầu với giám đốc…”
– “Được rồi! Em nói đi!”
– “Tôi mong giám đốc để yên cho gia đình tôi, cho Mẹ tôi. Xin giám đốc đừng tin vào Kha, anh ta mới là người đã bày ra mọi chuyện chứ không phải Mẹ tôi. Nếu có thời gian, tôi sẽ giải thích một cách cặn kẽ cho giám đốc rõ mọi chuyện ạ.”
– “OK! Tôi chấp nhận!”
Trưa hôm ấy, nàng ở lại bên giám đốc Tần trong khu vực dịch vụ spa của viện…
Châu đã gặp riêng nàng ngay chiều hôm đó, sau khi nàng chia tay giám đốc Tần vì ông có cuộc họp quan trọng phải tham dự. Nàng được bố trí một phòng nghỉ trưa ở tầng trên cùng, một phòng rất riêng tư, tách biệt, nhưng ở gần khu vực spa của viện.
Thái độ của Châu đối với nàng có vẻ đã thay đổi khác hơn so với trước khi nàng nghe chị nói: “Giám đốc Tần rất hài lòng về em. Từ nay, tôi sẽ giúp em làm nhiệm vụ nên nếu có gì cần tôi thì em có thể báo để tôi giúp em nhé.”
– “Vâng! Hiện tại em có vài điều cần chị giúp nhưng không biết có thuận tiện nói ra lúc này hay không nữa!”
– “Em cứ nói, tôi nghe đây!”
– “À… chị có thể giúp cùng đi với em để gặp anh Kha, có được không ạ?”
– “Ồ, nhưng để làm gì vậy?”
– “Em cần trao đổi với anh ấy về công việc của em trước đây và… giải quyết một số vấn đề có liên quan đến anh ấy khi em về làm việc ở viện…”
– “Tôi… sẽ trao đổi ý kiến với giám đốc, rồi báo lại em sau nhé.”
– “Vâng ạ! Em đợi tin từ chị…”
Sau đó, Châu bàn với nàng nhiều điều về công việc sắp tới của nàng. Nàng nhiệt tình và chú tâm trong giao tiếp với chị nên chị cũng trở nên cởi mở hơn với nàng. Nàng muốn làm cho chị hài lòng về nàng vì cho đến lúc đó chị vẫn là người quản lý của nàng…
Dần dần nàng vỡ lẽ ra được nhiều chuyện. Trong lòng rất nhiều tâm tư chưa thể nói hết, vì thế nàng chỉ biết im lặng và làm theo những nhiệm vụ mà nàng được giao trong mỹ viện này.
Không giống như cô bé Na trước đây, khi mới chập chững vào đời làm việc, sớm gặp khó khăn thì đã buông tay bỏ việc về nhà khóc trong vòng tay của chị. Hôm nay thì khác rồi. Chính nàng lại về nhà trấn an chị: “Không sao đâu! Chị yên tâm đi nhé! Em sẽ làm việc ổn mà…”
Nàng chấp nhận làm việc với giám đốc Tần, chấp nhận có những đánh đổi nhiều thứ giá trị của bản thân, để giờ đây, mỗi khi làm việc gì quan trọng, ông ấy đều đưa nàng đi theo như một nhân vật quan trọng trong nhóm bạn kinh doanh của ông. Cũng nhờ thế mà nàng yên tâm hơn, an toàn hơn khi vẫn sống cùng với những rủi ro.
Đêm về ôm chị ngủ, nàng khẽ giọng tâm sự với chị:
– “Chị ạ! Khi em có thể rủ áo rời xa được những con người ấy, em sẽ cùng chị thực hiện những ước mơ của em.”
– “Mơ gì vậy nhỏ?”
– “Em đã có ý tưởng rồi chị ạ! Em sẽ làm nghệ thuật, sẽ nói về thân phận phụ nữ, nói về cuộc sống, về tình yêu, về những tốt đẹp vẫn có ngay giữa đời thường… Giống như bông sen trong đầm lầy vậy chị!”
Chị ôm hôn nàng và cũng khẽ nói: “Chị mong giấc mơ đó sẽ trở thành sự thật và em sẽ thành công…”
Trong đêm khuya yên lặng, nàng cảm nhận được mùi thơm từ hơi thở của chị…
Nàng không hé răng nói với ai bất cứ điều gì về những ý nghĩ và dự tính của nàng. Kể cả Châu và giám đốc Tần cũng không biết những dự tính của nàng, cả hai đều hài lòng vì sự tận tâm làm việc của nàng. Với lòng tin ấy của họ, nàng bỗng nhiên trở thành người có uy quyền trong viện và cả trong doanh nghiệp lớn của giám đốc Tần.
Nàng vẫn rất bình tĩnh khi gặp mặt Quang khi làm việc với anh ta mỗi ngày, vì anh ta có nhiệm vụ chỉ dẫn cho nàng những gì liên quan đến chuyên môn thẩm mỹ, dẫu rằng mỗi khi nói chuyện với Quang, cảm giác khó chịu vẫn xuất hiện khi nàng nhớ đến chuyện đã xảy ra trong nhà nghỉ.
Cuộc hẹn mà nàng muốn Châu cùng đi để gặp Kha vẫn chưa thực hiện được vì Kha đang trở về công ty của anh ta và phải bận bịu loay hoay với nguy cơ bị phá sản.
Trương vẫn ở bên quê nhà của anh ta, có lẽ đến đầu năm sau anh ta mới sang trở lại. Những bức ảnh cưới nàng đã chụp với anh ta và thông tin nàng đính hôn với Trương, phần nào đó đã giúp nàng yên ổn, ít nhất là Kha đã không lợi dụng được gì thêm để bêu xấu hoặc gây phiền nhiễu cho nàng.
Nàng vẫn thường xuyên phải nhẫn nhịn, chịu đựng những buổi trưa bên cạnh giám đốc Tần. Bên cạnh một phụ nữ trẻ chỉ ngoài ba mươi như nàng, người đàn ông đã ngoài ngũ tuần ấy dường như hồi xuân trở lại. Khi ôm nàng trong tay, ông ta dường như mất hết vẻ uy quyền của một giám đốc mà chỉ như một kẻ thèm thuồng khờ khạo và vụng về. Nàng làm ông ấy hài lòng và ngược lại, ông ấy cũng làm theo các đề nghị của nàng trong công việc.
Nàng vẫn còn phải chờ đợi chị Hương và công ty Yang Min của chị, mà giờ đây nàng biết rõ một điều là Mr Cho đã chuẩn bị cho nàng những điều kiện thuận lợi khi sang làm việc ở đó. Mặc dù nàng đã trải qua nhiều chuyện thăng trầm với Cho, anh ta vẫn âm thầm giúp nàng thông qua Hương.
Nàng trông đợi một dịp thuận tiện sẽ nhờ Mẹ giúp nàng một sự khởi nghiệp thực sự, cho riêng nàng, cho chị và cả cho Mẹ nữa. Và nhờ vậy mà hai bé con sẽ có điều kiện sống tốt hơn. Trong khi chờ đến ngày ấy, nàng có nghĩa vụ bảo vệ cho Mẹ, cho chị và hai con.
Nàng trông đợi đến ngày nàng hóa giải xong những món nợ, một ngày mà nàng có thể yên tâm rời khỏi những vướng bận, toan tính, để tự do sống cuộc đời nàng chọn. Và nàng thấy mọi chuyện đang diễn ra như nàng trông đợi.
Một điều cũng sắp diễn ra và đó cũng là điều quan trọng đối với nàng, đó là Sơn sắp kết hôn với Mai. Gọi đó là điều nàng trông đợi thì không đúng lắm, nhưng thật lòng, nàng mừng cho anh, khi anh đã có được một bước chuyển mới để làm lại sau khi chia tay với nàng. Anh vẫn là cha của bé con và thật may là Mai cũng là một cô gái dễ mến, một người bạn mới của nàng. Giữa nàng và hai người ấy vẫn mãi sẽ giữ được tình bạn trân trọng đối với nhau.
Còn lại riêng chị và nàng, dù nhiều chuyện vẫn đang chờ đợi, nàng vẫn giúp chị lập mới một cửa hàng thời trang. Ngôi nhà được thuê đang trong quá trình sửa chữa nhưng tấm giấy phép kinh doanh thì nàng và chị đã cầm trong tay. “Viet Lady” – Thế đấy, cái tên đầy thân thương đối với hai cô gái lỡ thì, lận đận, nhưng nay ngập tràn nước mắt và niềm vui.
Câu chuyện có lúc kết, nhưng cuộc sống thì vẫn diễn ra, chưa kết thúc. Mỗi ngày đối với nàng dần trôi qua trong sự thanh thản. Dẫu đang xoay trở nhiều chuyện trong hiện tại, dẫu đang chuẩn bị nhiều điều cho tương lai, nhưng nàng vẫn xem trọng những kỷ niệm của quá khứ. Mỗi sáng, khi khoác lên người chiếc áo trắng dài tay và jupe ngắn màu đen, nàng trở lại với phong cách cũ, như nàng đã từng xuất hiện trong hình ảnh người vợ yêu bên cạnh anh ngày nào…
Trong cái lạnh se se cuối năm, nàng vẫn phong phanh trong chiếc đầm ngắn mỗi khi đi bên cạnh giám đốc Tần. Ông có vẻ hãnh diện khi xuất hiện bên mình một “cô cháu gái” trẻ trung mỗi khi ông đến gặp gỡ các bạn bè và khách hàng của ông. Ông giới thiệu nàng với mọi người như một cô cháu họ, còn nàng thì đi theo chú họ của mình để giúp ông trong công việc quảng bá thương hiệu – Vai trò của một giám đốc tiếp thị của ông. Nàng lại xa nhà một thời gian, khi mọi chuyện cho những người thân yêu đã được sắp xếp ổn thỏa. Nàng phải đi để giải quyết chuyện của nàng. Nàng sẽ không quên buổi chiều ấy, một cuộc gặp đã diễn ra khi nàng theo giám đốc Tần cùng đi tham dự một hội nghị khách hàng của ngành mỹ phẩm. Cuộc gặp diễn ra trong một resort sang trọng, sau khi kết thúc hội nghị khách hàng. Trong cuộc gặp ấy, cùng lúc có mặt gần như tất cả những người đàn ông quan trọng mà nàng đã biết trước đó. Ngoài giám đốc Tần và chị quản lý Châu, còn có Mr Cho và chị Hương trong vai trò đại diện của Yang Min, cùng với Trương, đại diện cho doanh nghiệp Tianen của giám đốc Tần và… Kha, như là đối tác lo về quảng cáo và sự kiện. Ngài Park cũng có mặt, ông sang cùng với Cho để mở mang chuyện kinh doanh resort và khách sạn của ông.
Chỉ có nàng là bất ngờ về cuộc gặp này, còn những người khác thì dường như đã biết trước. Hóa ra lâu nay nàng vô tình đã trở thành tác nhân làm cho những con người ở những xứ sở khác nhau, với những ngành nghề khác nhau này có điều kiện kết hợp lại với nhau. Và nàng hiện diện ở đây cùng một lúc vừa là cháu họ của giám đốc Tần, con gái nuôi của ngài Park, vợ sắp cưới của Trương, bạn gái cũ của Cho và nhân viên cũ của Kha. Nay nàng còn được giám đốc Tần giao cho một vị trí quan trọng trong Tianen. Nàng không biết phải làm sao khi xuất hiện trước mắt tất cả những người này. Vả lại trong cuộc gặp ấy còn có hơn một chục vị khách khác mà nàng chưa biết mặt trước đó, họ cũng đại diện cho những cổ đông và một vài vị là khách mời. Giám đốc Tần cất tiếng phát biểu và Châu dịch lại bằng tiếng Anh cho tất cả mọi người:
– “Cô Shi Zhuang đây là giám đốc tiếp thị của Tianen. Mọi người hãy xem đây như là cháu gái của tôi. Cô ấy sẽ trình bày chương trình và những đề xuất của chúng tôi trong việc tổ chức chuỗi những sự kiện trong thời gian cuối năm nay để từ đó có thể hình thành mối quan hệ hợp tác lâu dài giữa chúng ta với nhau. Nhiều cơ sở dịch vụ làm du lịch, thời trang, thẩm mỹ và kinh doanh mỹ phẩm sẽ phát triển. Tôi hy vọng quý vị cũng sẽ ghi nhận vai trò của cô Shi Zhuang đây hiện nay như là đại diện cho Tianen, nhưng sau này sẽ là đại diện cho tất cả chúng ta. Xin mời cô trình bày!”
Nàng dù đã được chuẩn bị, nhưng vẫn cảm thấy lúng túng, tay chân luống cuống. Đứng trước bao ánh nhìn từ những người đàn ông mà mình đã từng bị khuất phục và phụ thuộc, bỗng dưng nàng thấy rất hồi hộp. Nàng nhìn Cho, thấy anh nhoẻn miệng cười, môi mấp máy như đang gọi “Yun Hee!” – cái tên mà anh đã đặt cho nàng trước đây. Kha cũng mỉm cười đầy ý tứ với nàng. Còn Mr Park thì vỗ nhẹ hai bàn tay như đang khích lệ nàng. Sau cái gật đầu của giám đốc Tần, nàng bắt đầu bài thuyết trình của mình.
Vâng, nàng đã từng bước tìm kiếm chỗ đứng của mình theo cách như thế. Trải qua bao nhiêu thăng trầm đánh đổi, nàng vẫn cứ phải tiến bước với những con người và những công việc mà nàng đã có “duyên nợ”. Nàng trình bày lại những gì mình đã làm cho Tianen, rồi đề xuất những kế hoạch mới trong quảng bá và tiếp thị. Rồi một đoạn clip đã được quay trước đó được chiếu lên cho mọi người xem, trong đó có một dự án nghệ thuật mà nàng là nhân vật chính, với nội dung trong đó nói về sức sống và vẻ đẹp của một phụ nữ đang cố gắng vươn lên để xây dựng cuộc sống tốt đẹp. Trong clip, nàng hóa thân thành một con người hoàn toàn khác, chuyện đẹp như mơ khi mọi cố gắng đều thành tựu và người phụ nữ ấy muốn chia sẻ những kinh nghiệm sống ấy với bao người phụ nữ khác về chuyện đời của mình – một cuộc đời theo kịch bản của đạo diễn. Nhiều cảnh quay nàng khỏa thân và có cả cảnh quay nàng (người phụ nữ trong clip) đang ân ái với chồng (tức một bạn diễn nam giới cùng tham gia đóng clip). Cảnh quay ấn tượng ấy thật ngắn ngủi, chỉ 20 giây, nhưng nàng đã phải mất 4 ngày mới quay xong. Và đó cũng là một kỷ niệm buồn cho nàng khi cố gắng đi tìm “chỗ đứng” cho mình.
Khi nàng thuyết trình xong, mọi người đã vỗ tay khích lệ. Cho bước đến với một bó hoa trao tay cho nàng, rồi nàng cùng mọi người chụp ảnh lưu niệm và dùng bữa với nhau.
Đêm về, nằm trong vòng tay của giám đốc Tần, nàng vừa cảm thấy mãn nguyện vì công việc nàng đã làm, lại vừa cảm thấy tủi thân và cô đơn hơn bao giờ hết…
Trở về nhà sau chuyến đi ấy, nàng vội giúp chị ổn định công việc rồi sau đó đưa bé con ghé về quê thăm Mẹ. “Mẹ, con mời Mẹ giúp chị em con chuyện kinh doanh Mẹ nhé! Mẹ có nhiều kinh nghiệm và chị em con cần Mẹ giúp. Mai sau, con làm xong việc riêng rồi con cũng sẽ về giúp lại cho chị. Con cũng sẽ giúp Mẹ, Mẹ cần gì cứ bảo con một tiếng, Mẹ nhé!”. Mẹ vuốt tóc nàng trong khi nàng quỳ ngay cạnh chỗ Mẹ ngồi và hỏi chuyện về công việc của nàng. Mẹ đã đồng ý về giúp ý cho chị em nàng. Cả ba người: Mẹ, chị và nàng cùng hai bé con đã có những ngày bên nhau thật đồng lòng và vui vẻ.
Ở nhà là thế, còn ra ngoài thì nàng lại hoàn toàn khác hẳn. Chưa bao giờ nàng thấy mình là một người có nhiều bộ mặt và phải đóng nhiều vai khác nhau như thế. Mỗi ngày nàng phải trở về với vai người cháu giúp việc cho giám đốc Tần, người mà trong quan hệ công việc thì là người chú đỡ đầu cho nàng, nhưng bên trong lại biến nàng thành người tình bí mật của ông ta. Bề mặt công khai thì giám đốc Tần là người tác hợp cho nàng với Trương, nhưng bên trong thì ông mới là người đang sở hữu nàng. Nàng không hiểu tự bao giờ mà nàng đã thay đổi nhanh chóng như thế, nhưng nay nàng thấy mình sống khá tự nhiên với chuyện đổi tình lấy lợi ích, và đó chính là những từ chính xác nhất để mô tả quan hệ giữa nàng và giám đốc Tần.
Vì nhiệm vụ tổ chức sự kiện nên nàng phải gặp và làm việc với Kha mỗi ngày. Hương đã bắt đầu công việc với nàng và nàng cũng đã có cuộc gặp ngắn ngủi với Cho và ngài Park trước khi họ về nước. Tất cả họ đều nghĩ rằng nàng đã đính hôn với Trương và về công việc thì nàng hầu như đã là người làm việc cho Tianen của ông Tần.
Trương khá thú vị khi chơi trò giả danh vợ chồng với nàng, thỉnh thoảng anh ta hay nhắc lại chuyện nàng đã tự mình trao thân cho anh ta hôm nọ, nhưng nay thì anh ta có lẽ cũng biết chuyện của nàng và vị chủ nhân của mình. Từ nay, trong vai người “chồng hờ”, anh ta chỉ gặp nàng khi có mặt giám đốc Tần mà thôi.
Buổi trưa, giám đốc Tần cho gọi nàng đến khu vực Spa dành riêng cho ông. Ông và nàng không biết tiếng của nhau nên ông chỉ ra dấu bảo nàng bước vào chiếc bể tắm mà ông đang ngâm mình trong đó. Nàng cởi bỏ váy áo và cùng vào bể rồi duỗi chân ngồi bên cạnh ông. Như thông lệ, ông ôm lấy nàng hôn hít, vuốt ve chứ không nói gì với nàng cả. Bất ngờ cánh cửa trượt phòng tắm chợt mở ra và Kha xuất hiện nơi khung cửa. Anh ta bước vào phòng, kéo cánh cửa đóng lại, mỉm cười chào và nói câu gì đó với ông Tần. Anh ta cũng nhìn nàng và như nhận ra vẻ ngạc nhiên pha chút hoảng hốt của nàng, anh ta mở lời giải thích kèm theo một nụ cười với vẻ bông đùa: “Chào em! Anh được giám đốc Tần gọi đến để bàn công việc. Hy vọng em cứ tự nhiên nhé!”
Nàng cứng đờ người khi xuất hiện trước mắt Kha trong tình trạng lõa lồ cùng với ông Tần trong bể tắm. Phải nói chuyện làm việc như thế này sao chứ?
Theo Afamily