-Em cứ hành xử như thế bảo sao con không nghe lời
-Em làm sao nào? Bà gân lên. Chẳng phải tất cả những gì em làm là vì ai , vì cái gì cơ chứ, sao anh cũng không hiểu em. Bà khóc tu tu
-Em thôi đi, chuyện hồi trưa bà Châu nói với anh rồi. lúc đó bà đứng ở sân sau vô tình nhìn thấy Như Ngọc chỉ vào mặt cô bé đó nói gì đó rồi lật tô súp trên tay cô bé đổ vào người mình, em chưa rõ đầi đuôi thế nào mà đã…
-Ừ, nhà này ai cũng đúng, chỉ mình Phi Diệp này là sao thôi. Nói rồi bà khóc to hơn.
Biết tính vợ nên ông Đông nói xuôi
-Thôi em vào nghỉ đi. Anh lên phòng nói chuyện với con 1 lúc.
Ông lên gõ cửa phòng
-Ba vào được chứ
-Vâng, ba vào đi. Cậu đang đứng nhìn ra cửa sổ
-Có chuyện gì không ba?
-À không ba chỉ lên xem con có gì tâm sự với ba không thôi
-Ba à ! con không muốn đi du học , con không thích Ngọc, thế tại sao con phải làm những điều đó hả ba
-Ba biết, tại mẹ con áp đặt suy nghĩ của bà ấy lên con nhiều quá. Nhưng con đừng giân mẹ con, bà ấy cũng chỉ muốn tốt cho con thôi.
Ông vỗ vào vai cậu
-Con hiểu mà ba, nhưng con thấy hơi mệt mỏi thôi
-Cố gắng lên con, ba sẽ ủng hộ những gì con muốn làm, ba tin con sẽ làm được
-Con cảm ơn ba nhiều
-À mà cô bé đó ba thấy con đối với nó không chỉ đơn giản là quan hệ chủ tớ đâu nha. Ông moi móc
-À chỉ là bạn thôi ba à, cô ấy và con học chung cùng nhau. Nhưng con cảm thấy cô ấy rất đặc biệt
-Ba không biết đó là gì nhưng con hãy làm theo trái tim mách bảo là được.
-Dạ con hiểu rồi thưa ba. Mà ba nói với cô Châu tạm thời tìm người mới đến nấu cơm chừng nào mẹ cô ấy lên tới thì cô ấy sẽ làm lại chứ giờ con sợ cô ấy đến mẹ sẽ làm khó cô ấy.
-Được rồi ba hiểu rồi. thôi ba xuống đây
-Dạ ! con chào ba
Đợi ba ra khỏi phòng cậu lấy điện thoại ra gọi cho cô
Cô đang định ngủ 1 giấc rồi chiều tới nhà cậu
Nhìn thấy dòng chữ “ Khôi đẹp trai” khiến cô mỉm cười
-Có chuyện gì thế thưa cậu Khôi đẹp trai? Cô mỉa mai
-Thế là em cũng nhân tôi đẹp trai rồi nha. Cậu hí hửng
-Không, không , cậu hiểu lầm ý tôi rồi, vì cậu không biết chữ đến cái chữ Khôi xấu xí cũng không viết được nên tôi đành viết theo cái từ đến nghe cũng nổi da gà mà cậu lưu trong máy tôi thôi. Tôi sợ bóc phốt cậu cậu lại xấu hổ rồi đem bài trừ lương hù dọa tôi. Cô lẻo mép
-Được, em khá lắm, mới xa tôi có nửa tiếng mà em đã lộng hành thế rồi đấy. để xem tôi trị tội em như thế nào
-Kệ cậu chứ, thế gọi tôi để làm gì vậy?
-Nhớ em không gọi được à?
-Thế thì nhớ đi tôi cúp máy đây
-Này , này, tôi chưa nói xong mà. Thực ra tôi gọi để nói với em chiều nay tới lúc mẹ em lên làm em không cần tới làm nữa cũng được.
-Sao vậy? mẹ cậu nói thế à? Cô buồn vì nếu không đến làm thì cô ít có lí do để gặp cậu hơn
-À không, là tôi muốn thế. Vậy nha, tôi đi tắm đã nha, có gì tôi gọi em sau. Cậu tắt máy, cô hụt hẫng. không hiểu sao cậu nói thế cô lại cảm thấy trống trải vô cùng. Hay là cậu chỉ muốn trêu đùa cô nên mới vậy. cô cắt ngang suy nghĩ rồi bấm số gọi cho mẹ
-Alo mẹ à, ông đỡ chưa mẹ
-Ông đỡ rồi con, công việc có ổn không con
-Dạ…cô ngập ngừng không biết nên nói sao cho phải
-Sao vậy con, co chuyện gì à, mẹ cô lo lắng
-Dạ không phải mẹ, ý con là gia đình họ ăn tết ít khi ăn cơm ở nhà nên họ cho con nghỉ, bảo khi nào mẹ lên thì tới làm. Con gọi hỏi là con về ngoài ông ăn tết hay lên Lâm Đồng đây ạ
-Thôi con lên Lâm Đồng ở lại nhà dì mà thăm ba đi. Mẹ ở đây ít hôm nữa rồi mẹ vào.
-Dạ, thế con chuẩn bị mai con lên Lâm Đồng nha mẹ.
-Ừ, cố gắng an ủi ba nha con con
-Dạ, con cúp máy nha
Cô tắt máy lấy balo xếp mấy bộ quần áo và ít tiền tiết kiệm của cô đi làm thêm. Cô lẩm nhẩm tính được gần 2 triệu. thôi cũng đủ để cô lên Lâm Đồng và mua cho ba ít đồ. Xong xuôi cô ra quán bún xin nghỉ ít hôm luôn. Cô quên không mang theo điện thoại. vừa tới ngã đường để rẽ lên quán cô thấy 1 người đứng dựa vào xe hút thuốc nhìn vẻ trầm ngâm. Cô vừa bước qua thì bàn tay kia giật ngược lại. cô giật mình la lên
-Này, làm gì đấy? cô giật tay ra khỏi người kia. Người đó dập thuốc và nhìn cô chằm chằm. cô kịp nhớ lại người đàn ông này là người cãi nhau với Minh Khôi hồi trưa, tên là gì nhỉ, à đúng rồi Khánh Đăng, cô thầm reo lên
-Anh làm gì ở đây vậy, sao lại giữ tôi lại. chúng ta không quen nhau m
-Nhưng tôi quen e. cậu lạnh lùng đáp trả
-Mặc kệ anh là ai, nhưng tôi không quen anh, tôi xin phép đi trước.
-Em không thắc mắc tôi là ai sao, hay em cũng biết rồi.
-Tôi không quan tâm chuyện đó, nhưng tôi không thích bị người lạ làm phiền. cô gần như muốn gắt lên, không hiểu sao với tính cách đon đả thuờng ngày của cô bây giờ lại khó chịu như thế. Hay cô đang thực hiên lời Minh Khôi nói, cô sẽ đợi đến lúc cậu chứng minh được điều cậu nói với cô và vì thế cô chẳng mong đợi hay muốn cho ai khác ngoài cậu 1 cơ hội
Theo Afamily