Em đã từng rất phản đối “phút giấy ngoài chồng ngoài vợ” của những câu chuyện bên lề. Nhưng rồi hôm nay chính em lại đang rơi vào “những phút giây” ấy.
Em đã từng rất phản đối “phút giấy ngoài chồng ngoài vợ” của những câu chuyện bên lề. Nhưng rồi hôm nay chính em lại đang rơi vào “những phút giây” ấy.
(ảnh minh họa)
Em đã từng nghĩ khi đã yêu thật lòng sẽ không bao giờ có phút giấy “trệch hướng”. Bởi đã yêu thì sẽ dành trọn tâm trí cho người mình yêu. Và em đã luôn như vậy từ trước tới giờ. Em vẫn luôn kiên định với tình yêu của em dành cho anh, chỉ khi “khoảng trống” trong lòng em quá lớn thì tình cảm của em tự nó “trệch hướng” với suy nghĩ của mình.
Thời gian đầu khi mới cưới, em luôn có cảm giác là người vợ hạnh phúc nhất trần gian bởi được yêu anh hết mình và cũng nhận được tình yêu nóng bỏng từ anh. Anh luôn dịu dàng ấm áp và lắng nghe mọi tâm sự của em. Những bữa cơm của vợ chồng mình thật đầm ấm. Nó luôn rộn rã tiếng cười của chúng mình. Giờ ngủ của anh và em luôn bị muộn bởi những lời thủ thỉ yêu mãi không thôi được. Giờ đi làm buổi sáng của anh luôn bị trễ bởi sự quyến luyên khó dứt của vợ chồng mặc dù chỉ xa nhau có nửa ngày. Cứ tạm biệt mãi mà vẫn chưa ra khỏ nhà được, đến khi chuông đồng hồ báo muộn lắm rồi anh mới vội vã ra xe. Ngày đó thật hạnh phúc anh nhỉ?!
Rội cuộc sống với bộn bề lo toan, dần chiếm hết thời gian ta dành cho nhau. Khi anh chính thức bước vào vị trí công việc mà anh hằng mong muốn cũng đồng nghĩ với những bữa cơm vắng anh của em ngày càng nhiều. Giấc ngủ của em cũng đến nhanh hơn bởi anh còn mải việc không thể cùng em đi ngủ, chỉ khi thấm mệt anh mới bước vào giường, vừa đặt mình xuống– tiếng mệt của cơ thể anh lại rung lên, rồi anh chìm vào giấc ngủ khi mình em nằm đó với nỗi cô đơn.
Thật hạnh phúc biết bao khi mỗi lần em ốm được nhìn thấy ánh mắt đầy lo lắng anh dành cho em. Anh cuống quýt đắp khăn vào trán, cuống cuồng nấu chào dù rằng cháo anh nấu “nếu không yêu khó mà ăn nổi”. Nhưng giờ đây, em có ốm nặng hơn đi nữa, thì công việc và những lo toan tiệc khách của anh cũng che khuất hết, anh không còn nghe được tiếng em gọi cần anh. Nằm ốm trong nỗi cô đơn vắng lặng, em thật sự thèm được ăn bát cháo “duy nhất vị tình yêu” của anh. Song em biết là không thể vì anh quá bận với lịch làm việc của mình.
Thời gian anh dành cho em ngày cành ít, những câu chuyện anh kể với em ngày càng thưa, anh dần coi chuyện đi sớm về khuya của mình là lẽ dĩ nhiên do tính chất công việc. Anh đã quên “xót vợ’ ngồi đợi anh đến tận khuya, thức suốt đêm chăm anh sau mỗi cơn say.
Một ngày kia, người ấy xuất hiện, quan tâm em, mang lại cho em những cảm giác mà em vẫn kiếm tìm, đợi chờ từ anh mà sao đợi hoài không thấy anh đáp lại. Thành công trong sự nghiệp đã ru anh ngủ quên em mất rồi.
Trống trải trong em ngày càng lớn, khao khát được anh yêu được anh quan tâm trong em càng lớn thì cái mà em nhận được là sư thờ ơ lạnh nhạt ngày càng nhiều.
Và khoảnh khắc đó, em đã nghĩ đến người đó. Nhớ đến ánh mắt ấm áp của người đó dành cho em, lòng em thắt lại. Em sợ mình sẽ không giữ nổi lòng mình, sự kiên định của tình yêu em dành cho anh sẽ lung lay. Và em biết, chỉ anh mới có thể giúp em vượt qua phút yếu lòng này. Chỉ tình yêu của anh mới lấp hết được những khoảng trống trong em. Em rất sợ. Hãy sưởi ấm em bằng tình yêu của anh. Đừng bao giờ buông tay em, chồng nhé.
Theo Afamily