Tôi thoáng thấy trong mắt ba có gì đó không thật cho lắm , tôi hỏi dồn
-Anh Gấu về 4 năm rồi mà sao không thấy liên lạc nhà mình , không tìm về nhà mình ở quê hả ba ? Mà anh ấy ở Mỹ đất nước tự do văn minh như thế mà không tìm được người yêu sao mà phải nhờ ba mai mối ? Nhưng sao Ông 8 không nhờ ai mà lại nhờ ba?
-Cái con này hỏi chi nhiều vậy ba trả lời sao kịp ! mẹ tôi tiếp lời
Ba tôi nói :
-Thật sự là ở bên Mỹ thằng Gấu nó chỉ lo học không không có người yêu , từ ngày về Việt Nam nó có quen với một cô y tá làm chung trong bệnh viện , quen nhau được 2 năm cô ta bỏ rơi nó cưới thằng chủ tiệm cầm đồ giàu có, được cái mã , lái siêu xe nhà lầu mặt phố . Cô ta hoa mắt trước tài sản của hắn đã đạp bỏ tình yêu của thằng Gấu không suy nghĩ , nhưng chỉ được 1 năm bị chồng cô ta phản bội, li dị , đuổi ra khỏi nhà, giờ đeo bám thằng Gấu chẳng buông, thằng Gấu vì nghĩa tình cũ , một phần vì nó cũng còn yêu cô ấy nên đã xin cho cô ấy vào làm ở bệnh viện cũ, nó còn cho cô ta phụ nó ở phòng khám tư… Ông 8 biết cô ta không vừa , là người hám lợi, nên không muốn thằng Gấu tiếp tục với cô ấy, ông đã từng nói chuyện với Gấu , nó đã hứa với ông là sẽ không quay lại với cô ta nó giúp cô ta chỉ vì nghĩ cái tình cũ, dù sao cũng bạn bè . Từ ngày cô ta phụ thằng Gấu ở phòng mạch riêng tình cờ cô ta biết được tài sản Gấu thừa kế từ ba mẹ đã qua đời và tài sản ông 8 cho Gấu cô ta đã vồ vập hơn suốt ngày đong đưa tình ý với Gấu , Ông 8 nhìn thấu cả ! Nên bây giờ ông muốn cưới vợ cho Gấu để tách cô ta ra !
-Ôi ! Ông làm vậy vô tình làm khổ người con gái nào làm vợ anh Gấu đấy ba ! Vậy ba tìm được đối tượng chưa?
-Ba tìm được rồi !
-Nhanh thế ! Thôi con ăn no rồi con lên phòng đây ạ !
-Đi được không con ! Để mẹ đưa lên !
-Con đi được mà !
Tôi về phòng , tự dưng thấy bực bội , bực vì cái chân đau , thêm nữa thấy anh Gấu về Việt Nam 4 năm nhưng không tìm về nhà mình, chắc quên mình mất rồi… tôi đi tắm, tắm xong thay đồ ngủ ngồi trước gương sấy tóc thì ôi trời , cái dây chuyền , cái dây chuyền của anh gấu tặng tôi đâu mất rồi, tôi luống cuống, cố gắng đi xuống lầu tìm khắp nhà, những nơi tôi đã đi qua khi nãy , vẫn không có ! Tôi nghĩ lúc va chạm xe tôi đã làm rơi nó rồi . Tôi cảm thấy hơi buồn vì đó là món quà của anh , người tôi luôn xem như anh trai mình. Thôi âu cũng là do duyên phận không muốn giữa chúng tôi còn liên quan gì nữa. Nghe có vẻ như là người yêu của nhau qúa nhỉ?
Sáng hôm sau tôi vẫn xuống shop lo mọi việc như thường , vì chân đau nên tôi cứ ngồi ì ở quầy thu ngân, check inbox của khách. Đang mải mê tôi nghe tiếng khách và nhân viên mình cãi cọ gì đó, tôi đứng dậy thì thấy 1 chị khách khoảng 20-30 tuổi đang la lối bé nhân viên của tôi dữ quá. Tôi tiến lại gần thì chị ấy đã chộp lấy tay tôi :
-Đây , cô là chủ đúng không? Nhân viên của cô mất dạy quá thể, bọn nó kéo dây kéo vướng tóc tôi với kêu bọn nó gỡ, bọn nó kéo đứt cả 1 chùm tóc tôi !
-Dạ không phải em cố ý đâu chị ! –nhỏ Linh lí nhí trong miệng
-Không cố ý à ! Vậy chắc tôi tự ý làm vướng tóc tôi chắc !
Tôi quay lại hỏi nhỏ Linh :
-Chuyện như nào kể chị nghe xem?
-Dạ, chị ấy vào thử váy, chị ấy nhờ em kéo dây kéo dùm nhưng không cho em vào trong, em chỉ đưa tay vào trong và kéo thôi, em không biết tóc chị ấy vẫn để phía sau lưng.
-Thôi thôi chị hiểu rồi em đi làm việc đi để chị giải quyết !
-Đi dễ thế à ! Phải xin lỗi tôi chứ ! Chị ta lên giọng
-Em thấy không cần đâu chị , việc ngoài ý muốn nhân viên em cũng không cố ý sao chị phải làm khó dễ làm gì ! Chị chọn váy đi ạ, e sẽ giảm 5% đơn cho chị !
-Ít ra như cô thì mới làm chủ được còn như con đó thì chỉ làm công đến cả đời –Chị ta vừa nói vừa liếc mắt sang nhỏ Linh .
Tôi thấy chị ta hơi quá đáng nhưng không muốn người khác bảo shop tôi không ton trọng khách hàng nên tôi im , tôi vừa xoay người đi vào thì nghe tiếng “ ting-ting “ của cửa shop kèm giọng nói của một người đàn ông
-Xong chưa Phương, ông nội gọi anh về gấp !
-Em xong rồi đây ! Chị ta vừa nói vừa lao ngay về phía quầy thu ngân bảo nhân viên tính tiền nhanh nhanh cho chị ấy
Lúc này tôi mới quay lại nhìn thì mới biết người đàn ông ấy chính là anh Bác Sĩ đã đâm xe vào tôi hôm qua :
-Ủa ! Anh đi chung với chị này à?
-Đúng rồi ! Hôm qua đưa cô về tôi thấy nhà cô là shop thời trang nên hôm nay tôi đưa bạn gái đến mua !
-Ớ ! Vậy à! Thế người quen tôi giảm giá mới được .
-Vậy cảm ơn cô rồi !
Anh cười, nụ cười thật đẹp, tôi nhìn anh tôi cũng cười… anh lại bất chợt nhìn tôi không chớp mắt . Đúng lúc đấy bạn gái anh – cô ta đi lại khoác tay anh đầy âu yếm :
-Mình đi thôi anh kẻo ông nội đợi !
Anh chào tôi và ra về , ra đến cửa bỗng chị ta quay lại lườm tôi… haha, gì vậy trời , chị đánh dấu chủ quyền à, lầm người rồi chị, tôi không yêu đàn ông đâu nhé, tôi chỉ yêu tiền và gia đình tôi thôi…haha.
Theo Afamily