Chủ Nhật, 23 tháng 7, 2017

Có lẽ duyên phận đã để chị trở thành chị dâu tôi!

Nhìn bộ dạng ướt sũng của chị dâu, tôi không khỏi xúc động. Vào đến nhà chị mới kể lại rõ ngọn ngành câu chuyện.

  Có lẽ duyên phận đã để chị trở thành chị dâu tôi!

Chị nói có lẽ duyên phận của tình thân đã giúp chị tìm được cháu gái tôi. (Ảnh minh họa)

Tôi mới tốt nghiệp đại học, đang thử việc tại một doanh nghiệp nhỏ. Tôi chấp nhận làm thuê tại đây với mức lương bèo bọt. Tuy nhiên, tôi lại học hỏi được nhiều kinh nghiệm, được các anh chị giúp đỡ.

Đó là chuyện công việc, còn chuyện nhà tôi lại phức tạp. Tôi sống cùng anh trai và chị dâu. Hai anh chị có con gái học cấp một. Tôi nghe mọi người nói chị dâu, em chồng khó hợp tính. Thế nhưng, tôi và chị dâu lại rất quý nhau. Chúng tôi coi nhau như chị em ruột. Tôi cưng cháu gái như con mình.

Nhưng cuộc sống khắc nghiệt xảy đến khi chị dâu tôi ra đi đột ngột trong một tai nạn khủng khiếp. Cả gia đình điêu đứng một thời gian dài. Sau đó, chúng tôi cũng mạnh mẽ gượng dậy. Tôi chỉ thương anh trai và cháu gái phải chịu đựng mất mát quá lớn.

Ba năm sau, anh trai tôi quen một người bạn gái rồi hẹn hò. Gia đình tôi tuy không nói ra nhưng rất ủng hộ. Bố mẹ tôi thấu hiểu hoàn cảnh của anh trai tôi, rằng đàn ông không giỏi chịu đựng cô đơn, nhất là khi phải một mình nuôi con nhỏ. Sau một thời gian hẹn hò, anh trai tôi mới tiến đến hôn nhân.

Có lẽ duyên phận đã để chị trở thành chị dâu tôi!

Tôi dần mất thiện cảm với người phụ nữ này. (Ảnh minh họa)

Nếu tôi hợp tính người chị dâu quá cố bao nhiêu thì lại khắc khẩu với người chị dâu mới bấy nhiêu. Chị không giỏi nữ công gia chánh, lại ăn to nói lớn như đàn ông. Cháu gái tôi từ nhỏ đã quen nhỏ nhẹ nên khó thích ứng với chị. Tôi dần mất thiện cảm với người phụ nữ này.

Từ khi anh trai cưới chị về làm vợ, hầu như tôi chưa bao giờ trò chuyện với chị dâu mới. Những lúc tôi ở nhà, hầu như tôi đều chăm cháu, cho cháu ăn, ngủ. Chị và tôi tuy chung một nhà nhưng bằng mặt không bằng lòng.

Không ít lần tôi cằn nhằn với bố mẹ. Nhưng bố mẹ tôi vẫn bênh chị, nói rằng chị dâu không khéo miệng nhưng tốt tính và nhân hậu. Tôi để mặc ngoài tai nhưng lời bố mẹ nói.

Công việc đưa đón cháu tôi đi học do chị và anh trai tôi luân phiên nhau thực hiện. Tuy nhiên, hôm đó là cuối tuần, tôi nhắc vợ chồng anh trai để tôi đón cháu rồi cho cháu đi bơi. Bỗng nhiên, tôi có cuộc họp đột xuất nên không về sớm được. Tôi đã kịp thời gọi điện báo cho chị.

Tối hôm ấy, trời mưa tầm tã. Tôi về đến nhà muộn thấy anh trai đã ngồi trong nhà nhưng chưa thấy chị dâu và cháu gái đâu. Cả nhà lo lắng gọi điện nhưng chị không bắt máy. Chúng tôi cùng nhau đi tìm nhưng không thấy. Trời vẫn mưa nặng hạt mãi không ngớt. Mọi người bảo nhau báo công an.

Một tiếng sau, đúng mười giờ tối, tiếng chuông cửa vang lên. Cả nhà tôi chạy nhanh ra mở cửa và chứng kiến một cảnh tượng bất ngờ. Cháu gái tôi vẻ mặt ngơ ngác khi nhìn thấy mọi người lo lắng. Chị dâu bị ướt như chuột lột từ đầu đến chân. Mái tóc ướt bết chặt vào trán.

Vào đến nhà, chị mới kể lại rõ ngọn ngành. Hóa ra, khi chị đến trường đón nhưng không thấy cháu gái tôi đâu. Chị vội hỏi thầy cô, bạn bè của cháu rồi đi tìm tất cả những nơi mà cháu hay chơi. Trời xẩm tối, chị vẫn chưa có tin tức về cháu gái tôi.

Chị lo lắng cứ vừa đi vừa gọi, nhìn thấy bóng dáng nào giống là lại chạy đuổi theo để nhìn mặt. Đi hết cả con phố chị mới nhìn thấy cháu tôi đang dắt một bà cụ trên vỉa hè. Khi tan trường, cháu tôi bắt gặp bà cụ ấy đi lạc đường nên dẫn bà cụ ấy về. Nhìn bộ dạng ướt sũng của chị, tôi không khỏi xúc động. Chị nói có lẽ duyên phận của tình thân đã giúp chị tìm được cháu gái tôi.

Cả nhà tôi nghe đến đó mừng rỡ ra mặt. Từ đó, tôi hiểu thấu đáo hơn về con người chị ấy. Chúng tôi gần gũi hơn, gia đình đầm ấm hơn. Có lẽ, người chị dâu quá cố của tôi nếu biết được cũng sẽ mừng cho chồng và con gái của mình.

Theo Afamily

Related Posts: