Thứ Sáu, 7 tháng 7, 2017

Khi yêu đừng nên hy sinh quá nhiều, vì người ta sẽ dần coi đó là điều đương nhiên…

Rất nhiều năm sau này, tôi vẫn tin như vậy. Mặc dù, tôi là người buông bỏ tình yêu đó. Tôi rời anh để lựa chọn một điều khác phù hợp hơn. Có thể với tất cả những người còn lại, tôi là kể phản bội nhưng…

Nhiều người bạn của tôi nói rằng cách yêu của tôi dễ làm hư hỏng một người. Nghĩa là tôi yêu hết mình, tôi hy sinh hết mình cho tình yêu đó. Theo tôi, phụ nữ khi yêu phải thấu hiểu người mình yêu, biết anh ấy muốn gì, không muốn gì, tạo mọi điều kiện để anh ấy phát triển sự nghiệp, kết giao bạn bè.

Còn tôi sẽ tự lui về phía sau làm hậu phương vững chắc, làm bờ vai êm dịu, làm tình yêu nồng ấm để anh ấy quay về mỗi khi mệt mỏi. Tôi tin người phụ nữ như vậy sẽ nắm giữ được người đàn ông của mình cả đời. Về mặt lý thuyết, nó đúng. Nhưng thực tế của tôi thì sao?

Khi yêu đừng nên hy sinh quá nhiều, vì người ta sẽ dần coi đó là điều đương nhiên…

Ngày tôi yêu anh, bạn bè đều có ý kiến, cơ bản đều là những ý kiến về ngoại hình, rằng là: Anh ấy thấp bé, anh ấy không xinh trai… Với tôi, điều đó chẳng quan trọng gì. Quan trọng là tôi nhìn thấy ở anh ấy một trái tim chân thành và sự nổ lực không ngừng nghỉ cho những ước mơ. Chúng tôi đến với nhau rất đơn giản, quen và yêu nhau trong thời gian ngắn, tận hưởng những điều thú vị bình dị của bao cặp đôi yêu nhau. Cũng hẹn hò, cũng cùng nhau trèo lên tầng thượng của nhà trọ ngắm trăng, cũng cùng nhau đi ăn những thứ mình thích, cũng cùng nhau viết lách, học tập, làm việc vào mỗi ngày chủ nhật…

Tôi bắt đầu nấu ăn, gặt quần áo, chăm chút cho anh hơn. Ban đầu đó là niềm vui, là sự hài lòng của người con trai dành cho người con gái mình yêu. Tôi cảm thấy hạnh phúc với cách yêu của mình. Trải qua một thời gian, khi nhìn thấy thành tích học tập, công tác của anh tốt hơn, tôi tin mình đã làm đúng. Anh cũng tin và vui vẻ tập trung vào học tập, công tác hơn nhiều.

Năm năm, tháng tháng trôi qua, bên cạnh việc học tập, làm việc của bản thân, tôi trở thành một người phụ nữ thực sự chăm chút từng bữa ăn, quần áo, nhắc nhở công việc cho anh. Còn anh, coi việc chăm chút của tôi là đương nhiên. Anh cũng ít để ý đến tôi hơn, ít quan tâm đến những nỗi buồn, niềm vui của tôi.

Tôi bắt đầu thấy buồn tủi, khi mà bạn bè được người yêu quan tâm, chăm sóc, còn tôi lại phải đi chăm sóc, lo lắng cho anh. Tôi hay than thở, bóng gió với anh về những nỗi buồn của mình. Anh chỉ cười lặng lẽ, cốc đầu tôi rồi bảo: Anh cố gắng pahans đấu vì tương lai của hai đứa mình. Tôi lại vui một chút, tin anh một chút nữa.

Tháng ngày lại trôi qua, tôi mệt mỏi thực sự. Còn anh thì vẫn phấn chấn với những dự định, ước mơ của mình. Giữa hai chúng tôi ngày càng ít tâm sự. Những bữa cơm, kẻ ăn trước, người ăn sau cũng tường diễn ra. Tôi tự hỏi lòng mình còn yêu anh nữa không? Và cũng tự trả lời luôn là: Còn yêu, yêu rất nhiều. Nhưng sao tôi thấy mệt mỏi với tình yêu này quá. Tôi cũng hỏi anh có còn yêu tôi không? Anh cũng trả lời là: Còn yêu, yêu rất nhiều. Nhưng sao anh chẳng còn quan tâm đến tôi như một người yêu nữa.

Công việc của tôi thay đổi và kỳ học cũng kết thúc. Tôi quay về quê nhà để lại cho anh lời kết thúc luôn mối tình đẹp đẽ, lãng mạng và mệt mỏi của mình. Lúc đó, anh đuổi theo tôi như một thằng điên. Hỏi tôi vì sao lại rời xa anh? Tôi không trả lời. Anh đi nói khắp thiên hạ tôi là kẻ phản bội.

Tôi im lặng. Kết hôn. Sinh con và sống một cuộc sống bình dị khác. Anh không tin tôi có thể hạnh phúc cùng ai khác ngoài anh. Ở thời điểm đó anh bất chấp mọi thứ để làm tôi có thể xấu đi trong mắt mọi người. Tôi im lặng.

Sau rất nhiều năm, tình yêu đó với tôi vẫn đẹp đẽ. Sự nhung nhớ trong lòng giờ thành hoài niệm. Nhiều lúc, tự hỏi mình: Nếu gặp lại nhau sẽ thế nào? Nhưng đó chỉ là cơn mộng tưởng mà tôi muốn nó không bao giờ xảy đến với tôi. Tôi xin cho mình được bình yên mãi mãi. Và tôi cũng nhận ra một điều ràng, mọi sự hy sinh tỏng tình yêu nếu không được đáp lại nó sẽ lụi tàn và chết đi dù người ta còn yêu nhau.

Theo Afamily

Related Posts: