Cách nhau hơn 600km. Sẽ chẳng có những cái nắm tay dìu dắt nhau qua những con đường đầy gió, chẳng có cái ôm sau những tiếng thở dài, chẳng có những nụ hôn dài. Yêu xa là cả những mất mát dành cho nhau.
Đã bước qua gần hết tháng 2. Trời vẫn chưa có dự định trở thành một cái gì đó trưởng thành hơn, tĩnh lặng hơn. Một hai hôm trời nắng, rồi lại một hai hôm đổ mưa, cứ như trẻ con cười rồi khóc đấy.
Em vẫn tiếp tục với guồng công việc đầy nhàm chán. Sáng thức dậy chỉ thấy hụt hẫng, mông lung. Em tự hỏi liệu rằng sáng mai thức dậy em sẽ khác chứ? Em quay cuồng với cuộc sống rất đỗi bình thường của những con người bình thường. Hằng ngày phải chứng kiến biết bao khuôn mặt giả lã cười nói với nhau nhưng trong lòng vẫn cứ muốn xé tan người đối diện thành trăm mảnh. Họ dành khá nhiều thời gian cho việc tìm ra những kẽ nhỏ của người khác để rồi soi mói, bới móc cho thành một vết thương lớn hơn. Hoặc, họ sống như thể một cỗ máy được ráp sẵn khuôn và một lịch trình không mấy thay đổi.
Anh vẫn tiếp tục với chuỗi ngày mệt mỏi tại nơi làm việc. Sáng thức dậy chỉ thấy cánh quạt chao đảo, những giọt nước rơi tí tách vẫn rỉ ra từng giọt sau chuỗi ngày hỏng hóc. Anh vẫn chạy theo những deadline không ngừng nghỉ, những cuộc điện thoại, những lời í ới gọi nhau trong căn phòng chỉ toàn mùi máy móc. Chẳng ai nói với ai điều gì quá nhiều vì lẽ tự nhiên công việc đã quá nhiều cho những câu bông đùa khác.
Có những ngày, tưởng chừng những cặp đôi ngoài kia sẽ thế nào nếu trở thành như chúng ta bây giờ. Cách nhau hơn 600km. Sẽ chẳng có những cái nắm tay dìu dắt nhau qua những con đường đầy gió, chẳng có cái ôm sau những tiếng thở dài, chẳng có những nụ hôn dài kéo nhau qua những mệt mỏi thường nhật. Chúng ta hiểu rõ hơn ai hết. Yêu xa là cả những mất mát dành cho nhau.
Là những lúc khó khăn nhất nhìn sang bên cạnh không có lấy một bàn tay đủ rộng để níu lấy. Là những lúc chông chênh giữa bề bộn cuộc sống này không có lấy một bờ vai để tựa vào những đêm dài thao thức. Là những lúc cảm thấy yếu lòng chẳng thể nói thành câu. Chúng ta hiểu rõ hơn ai hết. Yêu xa là cả những thiệt thòi dành cho nhau.
Chúng ta đều có công việc riêng của mình, đều có khoảng không gian riêng, đều có các mối quan hệ riêng, thế nhưng trên tất thảy chúng ta dành cho nhau những tình cảm đặc biệt. Là những lúc tâm trạng tụt dốc nhất bỗng có một tin nhắn bé xinh, là những lúc lòng cảm thấy cô đơn có một tấm hình của ai đấy gửi sang với cái icon chẳng thể nào buồn được. Là những đêm dài nói với nhau những thứ điều trên trời dưới đất rồi thầm ước sau này sẽ ngồi cạnh nhau mãi mãi. Chúng ta hiểu rõ hơn ai hết. Yêu xa là cả những điều nhỏ nhất cũng dành cho nhau.
Rồi có một ngày chúng mình giận nhau chỉ vì đôi dăm ba chuyện. Anh không nói gì, em cũng lặng im. Cái tự tôn của con gái không cho phép em nói gì trong khi sai rành rành là em đấy. Anh cũng phụng phịu làm lành trước với em. Rồi có một ngày anh gặp khó khăn, sự giúp đỡ của em không đủ, chúng mình chỉ biết san sẻ bằng những dòng chữ gõ đều trên bàn phím. Em chẳng thể ôm lấy anh để anh hiểu rằng em đang biết anh như thế nào. Chúng mình đôi khi thấy xa nhau quá đỗi trong lòng. Chúng ta hiểu rõ hơn ai hết. Yêu xa là cả những mệt nhọc cũng thấu hiểu dành cho nhau.
Chẳng có gì bảo đảm mối quan hệ này ngoài niềm tin. Chúng ta đã cùng nhau đặt cược cả tuổi thanh xuân của mình vào đấy vậy thì hãy cùng nhau lấy lại cả gốc lẫn lãi cho cuộc cá cược này.
Nếu cuộc đời này không thương anh thì để em thương anh vậy. Nhé?
Theo Afamily