Chị gặp anh khi còn đang học đại học trong một chuyến đi tình nguyện dài ngày của trường tổ chức, anh khi ấy là tổ trưởng của nhóm chị còn chị lại là người phụ trách hậu cần nên hai người thường xuyên có cơ hội gặp gỡ và tiếp xúc với nhau. Yêu nhau được 3 năm thì anh ngỏ lời cầu hôn, chị đương nhiên đồng ý. Hai người về sống chung một nhà với biết bao dự định về tương lai của một gia đình hạnh phúc.
Lấy nhau 6 năm rồi, mỗi khi bạn bè tụ tập, nhìn gia đình người ta con đàn cháu đống, mè nheo khóc lóc mà chị lại thèm, chị biết chồng chị cũng mong ước có một đứa con đến thế nào. Anh lại là con trưởng nên áp lực về mặt con cái là rất lớn, ông bà đã hạ tối hậu thư, nếu năm nay không đẻ được thì bắt vợ chồng anh phải ly hôn. Lúc này, chị đành cùng anh đi bệnh viện khám xem sao.
Thế mà, khi bác sĩ gọi riêng chị vào để nhận kết quả thì chị mới đứng hình:
– Bác sĩ… bác sĩ nghe tôi nói, tôi không thể nào vô sinh được, không thể nào.
– Xin lỗi chị, nhiều trường hợp vô sinh cũng xuất hiện kể cả khi có kinh nguyệt bình thường.
– Xin bác sĩ hãy giúp tôi, thụ tinh hay cấy trứng hay làm gì cũng được. Chỉ cần tôi mang thai là được. Mất bao nhiêu tiền tôi cũng đồng ý.
– Rất xin lỗi chị, cơ địa của chị là cơ địa bất thường không phù hợp để thụ thai, chính vấn đề này nên mới dẫn đến việc vô sinh, nói một cách khác là dù có làm thế nào chị cũng không thể mang thai được.
Chồng chị thấy vợ lớn tiếng nên chạy vào ôm chị ra, nhìn vào tờ xét nghiệm của vợ, anh chẳng biết nên làm gì nữa, chỉ biết ôm chặt mặc cho cô ấy khóc. Nước mắt của vợ rơi thấm ướt áo anh, khiến lòng anh trở nên nặng nề.
Từ hôm đó, trở về nhà, vợ anh trở nên trầm cảm, cả ngày chẳng nói nửa lời. Đêm nào cô cũng khóc, thi thoảng nửa đêm lại bật dậy ôm chặt lấy anh nói đừng bỏ rơi cô. Anh thật sự không muốn nhìn thấy cô ấy như vậy nhưng lại không biết phải làm gì để giúp vợ đây.
– Anh à, mình ly hôn đi.
– Em lại nói linh tinh cái gì đấy, anh đã bảo để anh lo mà.
– Không sớm thì muộn bố mẹ cũng biết thôi. Đằng nào cũng thế, đau sớm thì lành sớm.
– Vớ vẩn, anh không ly hôn đâu.
– Anh bị điên à. Anh có nghe thấy bác sĩ nói gì không?? Em không đẻ được đâu. Em vô sinh bẩm sinh đấy. Cơ địa em không thể thụ thai được. Dù có làm cách nào em cũng không thể có bầu được.
– Cả đời này em sẽ không thể có con!! Anh có biết thế nào là cả đời không?? Liệu anh có chịu được không?? Bố mẹ anh có chịu được không?? Bây giờ anh nói thế thôi, chứ vài ba năm nữa anh sẽ lại ra ngoài cặp bồ để có con trai nối dõi thôi. Rồi anh sẽ chán em, sẽ ruồng bỏ em thôi… Em không muốn đến lúc đó phải chịu tủi nhục, thà ly hôn sớm một chút, ít ra em còn giữ cho mình được chút danh dự.
– Em… Em biết mình đang nói gì không?? Anh thật không ngờ… Em muốn ly hôn chứ gì!! Được rồi chiều ý em, ly hôn thì ly hôn!!
Nói rồi, anh bước nhanh ra ngoài, tiếng cửa va đập mạnh “sầm” một cái khiến cô hiểu được anh đang tức giận đến mức nào. Nhưng bây giờ cô biết làm thế nào đây. Cả cuộc đời này cô không có cơ hội được làm mẹ rồi. Cô không thể để anh cũng mất đi quyền làm cha được. Để cô đau, để cô khổ một mình thôi. Chỉ cần anh hạnh phúc là được.
Ảnh minh họa
Anh bỏ đi cả đêm không về, từ ngày lấy nhau đến giờ chưa bao giờ anh đi qua đêm như thế cả. “Đúng lắm, anh đi đi, đừng ở lại đây làm gì cả, cứ bỏ mặc em đi” chị mỉm cười đầy chua chát. Chiều đi làm về chị đã thấy anh ngồi đấy đợi chị. Nhìn thấy chị về, anh liền chìa một tờ giấy ra. “Anh viết đơn rồi hả, ừ, để em kí” lòng cô đau thắt lại, không ngờ anh quyết định chia tay với cô thật. Tự cắn chặt răng không để cho giọt nước mắt nào chảy ra, cô bảo mình nhất định phải mạnh mẽ.
Thế nhưng, vừa cầm tờ giấy lên, cô sững lại. Cái gì đây, đâu phải giấy ly hôn đâu. Sao lại là giấy xét nghiệm vô sinh thế này, mà người vô sinh lại là anh. Thế này là thế nào?? Cô không hiểu, ngẩng đầu lên nhìn anh trân trân.
– Cái gì đây, giấy xét nghiệm gì đây!! Anh đang đùa em đấy à.
– Anh không đùa, anh cũng bị vô sinh đấy, giờ chúng ta hòa nhau rồi đúng không?? Này, đừng có vò, anh phải nhờ vả mãi thằng bạn anh nó mới làm cho đấy.
– Anh… anh có biết như thế này là thế nào không?? Anh không muốn có con nữa à, còn bố mẹ thì sao??
– Anh nghĩ kỹ rồi, nếu là anh vô sinh thì sẽ khác, bố mẹ sẽ không bắt chúng ta ly hôn đâu. Anh không ly hôn với em đâu. Nhất định không. Nối dõi gì chứ, để cho chú hai nối đi, anh mặc kệ. Anh lấy em vì anh yêu em, chứ có phải lấy em để em đẻ con cho anh đâu, không có con thì thôi. Nhận con nuôi là được.
Nghe anh nói vậy, những giọt nước mắt chị cố gắng kìm nén từ nãy giờ không kìm được nữa. Chị bật khóc nức nở. “Đồ ngốc, anh là đồ ngốc, đồ điên, anh có thấy ai như anh không??” nghe chị mắng, anh chỉ cười rồi ôm chị vào lòng, vỗ về “Ừ, anh điên rồi. Anh yêu em đến điên mất rồi!!”.
Theo Iblog