Cứu được em học sinh cấp 3 thoát khỏi bọn hiếp dâm nhưng rồi bị đánh cho cũng đến độ nhập viện không phải đùa. May mắn thay sau đó 5 năm thì lại có cơ hội thế này ở đời.
ảnh minh họa
Giúp người, có tâm chắc chắn sẽ được đền đáp. Giống như anh cũng vậy, anh chỉ là cố gắng bé trẻ tuổi để cô bé thoát khỏi những người đàn ông xấu xa. Tự anh cũng không dám nhận mình là 1 người hoàn hảo hay quá tốt bụng. Tuy nhiên anh thật sự thấy vui và hạnh phúc khi được giúp đỡ người khác. Đặc biệt anh ghét cay ghét đắng cái cảnh đàn ông to cao vạm vỡ mà lại đi bắt nạt phụ nữ và có ý định đồi bại là hiếp dâm con gái nhà người ta.
Hoàn cảnh của anh thì vô cùng nghèo khó. Nhưng không có ai có thể tin đươc rằng lại có nhiều chuyện xảy đến với cuộc đời của chàng trai trẻ ấy đến vậy. Năm đó anh cũng mới là chàng thanh niên vừa bước sang tuổi 20. Cái tuổi đáng ra anh phải đi học thì anh lại không đi học nữa mà chỉ học nghề thôi. Anh làm nghề sửa chữa cho 1 xưởng sửa chữa ô tô rồi được sống luôn tại đó cũng đỡ đần nhiều cho tiền thuê nhà trọ.
Cuộc sống của anh khó khăn lắm, nhưng chưa khi nào anh quên mỉm cười. Anh là đàn ông và anh chỉ có một mình mẹ tần tảo nuôi anh trưởng thành. Chưa báo hiếu được mẹ ngày nào thì mẹ anh đã đột ngột ra đi bỏ lại anh 1 mình. Anh không trách ông trời, chỉ trách số phận mình hẩm hưu. Chẳng cho được mẹ 1 ngày ấm no, hạnh phúc.
Anh vẫn cố gắng với công việc của mình với hi vọng sau này có thể tự mở được 1 xưởng sửa chữa rồi làm ăn khấm khá lên. Anh vẫn nhớ ngày hôm đó, đang trên đường từ xưởng về phòng trọ nhỏ vì ở xưởng mãi không được nên anh thuê lấy căn phòng trọ nhỏ. Đúng lúc đấy anh nghe thấy tiếng hét thất thanh của một cô gái mang đồng phục học sinh cấp 3, cô gái vội vã chạy đến cầu cứu mình. Anh nhìn thấy mấy gã đang lăm le tiến đến, nghe tiếng hét thất thanh hoảng loạn của cô bé anh đã biết được mọi chuyện.
Chỗ đó là công viên nên cũng tương đối tối. Với thời đại ngày nay thì lại càng ít người muốn giúp đỡ người khác vì sợ rước họa vào mình. Hôm đó, đánh nhau với cả đám đó xong anh chiến đấu 1 mình với 3 tên to con. Anh không thể đánh lại được dù có rắn chắc và sửa chữa nhiều thành trai sạn. Bị đánh cho 1 trận nhừ tử nhưng cô bé đó chạy thoát thân được khiến anh mừng rỡ. Lúc chuẩn bị ngất lịm đi thì cô bé đó tiến đến dìu lấy anh về nhà.
Sau lần đó anh cũng không có duyên gặp lại cô bé nọ. Nhưng mà cô bé nhỏ khiến anh thầm thương trộm nhớ chỉ vì anh cũng còn trẻ, chắc cô gái đó kém anh chừng 2 đến 3 tuổi thôi. Cuộc sống của anh vẫn thế tiếp diễn đến tận 5 năm sau. Trong cái lúc dành được tiền tiết kiệm kha khá để lo cho tương lai của mình thì anh lại mất tất cả vào tay bọn trộm. Uất ức tức giận anh bỏ đi lang thang không thèm đi làm đến cả 1 tuần sau.
Nào ngờ suýt nữa rơi vào cảnh đầu đường xó chợ vì tiền đóng phòng, tất cả tiền đã mất. Công việc cũng quá chán nản để mà làm. Bơ vơ nhất như thế thì anh gặp lại người con gái đó. Cô đến bên anh rồi nở nụ cười hỏi:
- Anh còn nhớ em không??
- Anh… có phải em là…
- Đúng rồi ạ, em là cô gái mà 5 năm trước đây đã được anh cứu giúp. Giờ em muốn được giúp anh có được không??
- Nhưng anh…
- Đừng ngại với em. Bởi vì anh là một người đàn ông tốt. Từ đêm đó về em đã rất cô gắng để học tập với hi vọng có thể có được cơ hội gặp lại anh với tư cách trưởng thành hơn.
- Nhưng em là…
- Em là con gái của chủ nơi anh làm. Thật ra em không bao giờ đến xưởng của bố em vì bố em có rất nhiều xưởng sửa chữa. Chủ của anh thì cũng chỉ là người làm cho bố em thôi. Em thật sự muốn giúp anh.
- Nhưng mà, anh…
- Cứ để em được giúp anh báo đáp sự giúp đỡ của anh về trước đi.
Anh không nói chỉ lẳng lặng gật đầu. Cũng đúng thôi, người ta nói không sai. Tích tâm tích đức để lại cho con cháu. Không chỉ thế làm việc tốt còn ảnh hưởng đến chính bản thân mình. Đừng bao giờ bỏ mặc người khác nếu có thể giúp đỡ họ. Bởi vì biết đâu đấy đến 1 ngày chính chúng ta cũng cần được giúp đỡ và nhận được sự giúp đỡ từ ai đó.
Theo blogtamsu