“Em gái cháu bị bệnh. Là suy thận cấp, cần phải thay thận mới có thể sống được. Cháu về nói với người nhà hoặc ai đó có quan hệ nhân thân có thể đến đây hiến thận được không?
– Tài à, sao con cứ bắt nạt em thế? Làm anh mà chẳng thương em gái gì cả là sao? Anh em không thương yêu nhau sau này ra đường làm gì có ai che chở, bảo vệ con nữa.
– Con làm anh mà phải cần nó bảo vệ sao? Tại nó rách việc trước, cớ gì con phải nhường.
– Con cứ như thế, sau này bố mẹ không ở đây nữa thì anh em con sống phải làm sao?
Lời mẹ nói còn chưa kịp quên thì bà đã ra đi vì căn bệnh viêm đại tràng cấp, bố cũng suy sụp tinh thần, ông thường bỏ cơm, chìm trong men rượu, ông hận cuộc đời nhiều nghiệt ngã đã cướp đi hạnh phúc của mình, của các con. Nỗi đau kéo dài khi mẹ mất, bố lại ngã bệnh. Rồi 2 năm sau, ông cũng rời bỏ anh em Tài để đi theo bà.
Cùng một lúc mất cả bố lẫn mẹ khiến những đứa trẻ như Tài và Nụ không sao chấp nhận được. Nụ còn nhỏ, không hiểu quá nhiều chuyện, cô bé vẫn ngây ngô nghĩ rằng bố mẹ mình không có chết, họ chỉ đang ở trên trời mà thôi. Còn Tài, vốn đang sống cuộc sống đầy đủ tình thương, giờ trở thành cô nhi, bỗng dưng cậu cảm thấy chán ghét cuộc đời này. Chẳng ăn chẳng uống cũng chẳng muốn nói chuyện với ai, thậm chí là em gái, cứ lầm lầm lì lì suốt cả ngày.
Cho đến khi… cái Nụ bị ốm, phải đưa nó lên viện, rồi nhận được kết quả của bác sĩ trả về:
– Bố mẹ cháu đâu, gọi bố mẹ đến đây nói chuyện đi. Liên quan đến tình hình sức khỏe của em gái cháu đấy, gấp lắm rồi. Về gọi bố mẹ lên đây.
– Họ chết hết rồi, hãy nói với cháu đi.
– Nhà cháu không còn người lớn nào nữa sao? Cô, dì, chú bác hoặc ông bà cũng được.
– Không, họ bỏ rơi bọn cháu lâu rồi. Giờ chỉ còn anh em cháu thôi, bác sĩ cứ nói đi, cháu lớn rồi, cháu hiểu được.
Thấy thằng bé nói vậy mà bác sĩ bối rối một lúc lâu không biết nên nói gì nữa, nhưng trách nhiệm của một người làm ngành y, ông vẫn phải thông báo cho người nhà bệnh nhân tình hình của người ốm: “Em gái cháu bị bệnh. Là suy thận cấp, cần phải thay thận mới có thể sống được. Cháu về nói với người nhà hoặc ai đó có quan hệ nhân thân có thể đến đây hiến thận được không? Chỉ cần có quan hệ huyết thống thì đều được hết”.
Nghe thấy bác sĩ nói vậy, Tài nhìn ông không chớp mắt, lặng đi một lúc lâu không nói gì để rồi bỗng dưng quay lưng bỏ đi thẳng khiến ông bàng hoàng. Nhìn thấy cậu bé bỏ đi ngay lập tức, bác sĩ thở dài, âu cũng chỉ là trẻ con, lại cũng không tránh khỏi sự ích kỷ của bản thân. Nhưng còn cô bé em đang nằm lại đó, ông không còn cách nào khác đành phải bước vào thông báo cho em tin động trời này.
– Cháu phải thay thận mới sống được, nhưng anh trai cháu bỏ đi rồi.
– Anh cháu bỏ đi đâu. Anh cháu không thể nào bỏ rơi cháu được, cháu không tin.
– Nhưng đó là sự thật, lúc ta thông báo cho anh cháu tin này. Cậu bé ngay lập tức đã quay lưng bỏ đi thẳng, là chính mắt ta nhìn thấy. Cháu có muốn xuất viện hay không?
– Không, cháu không tin đâu. Anh cháu nhất định sẽ đến mà. Anh ấy không thể nào bỏ rơi cháu được.
Nghe cô bé nói giọng chắc nịch như thể chuyện ông vừa nói là giả vậy nhưng vị bác sĩ già vẫn không bận tâm. Dù sao cũng chỉ là tốn thêm một chiếc giường, bệnh của cô, nếu không có thận thay, cùng lắm chỉ sống thêm được 5 ngày là quá nhiều.
(ảnh minh họa)
Ông cứ nghĩ rằng người anh trai đã bỏ rơi em gái của mình cho đến một ngày cả bệnh viện phải hoảng hốt khi thấy một cậu bé tay ôm một balo lớn đến phòng bệnh của cô em gái nhỏ, dõng dạc nói:
– Mổ đi, lấy thận của cháu này. Tiền thì ở đây. Nhanh lên.
– Anh à, anh làm saoo thế? Anh đi đâu mấy ngày hôm nay?. Em ở đây sợ lắm, họ nói anh bỏ rơi em rồi. Anh đừng bỏ em, mẹ nói từ bây giờ anh là người thân duy nhất của em cơ mà.
– Con ngốc này, anh mày về nhà lấy sổ đỏ nhà đi nhờ hàng xóm cầm cố chứ làm gì nữa. Ai bảo tao bỏ mày, nói vớ vẩn, bị xe đụng tí thôi, sang đường vội quá. Không sao đâu, nín đi, có anh ở đây.
Nghe thấy loa thông báo gọi mình, vị bác sĩ già chạy thật nhanh đến phòng bệnh viện xem xem có chuyện gì xảy ra để rồi chứng kiến toàn bộ câu nói của người anh trai với cô em gái nhỏ của mình.
Quả nhiên, điều quý giá nhất trên đời không phải là bạc tiền hay vật chất, đó chính là tình cảm chân thành thánh thiện. Lời nói đôi khi không thể diễn tả hết được những yêu thương mà chúng ta dành cho người khác, nhưng chính hành động chân thành, sẵn lòng hi sinh vì người khác có thể chạm đến trái tim và sưởi ấm cho họ.
Anh trai của cô bé tuy bỏ đi mà không nói một lời nào, tuy trước đây có không yêu quý em gái như thế nào đi chăng nữa thì cuối cùng, họ vẫn là anh em, vẫn chảy chung một dòng máu.
Vì cứu sống em, anh cũng không cần đến sinh mệnh của mình, tất cả đều chỉ dành cho em. Không một ngôn ngữ nào của nhân loại có thể diễn tả được sự hi sinh cao cả này, chỉ có thể cảm nhận bằng trái tim. Bởi vốn dĩ “chỉ những gì từ trái tim mới đến được với trái tim.”
Mộc Miên / Theo Thể Thao Xã Hội