Thứ Năm, 10 tháng 8, 2017

Giận chồng vợ bỏ đi không về, 1 tuần sau giả vờ đi ngang qua thì hốt hoảng khi thấy nhà mình kèn đám ma thổi ầm ĩ

Bất cứ chuyện gì xảy ra trên đời này đều có nguyên do của nó. Đừng quá đổ lỗi cho số phận nghiệt ngã mà hãy tự đổi lỗi cho bản thân mình không đủ tỉnh táo, sáng suốt để nhìn nhận được vấn đề. Mọi thứ diễn ra đều đẹp, êm đềm như những gì chúng ta nghĩ thì cuộc sống này đã quá êm đềm rồi.

Chị làm vợ anh đến nay cũng đã gần 6 năm, một quãng thời gian không phải ngắn để không hiểu về tính cách của anh. Trước đó thậm chí đã có đến 4 năm yêu nhau, 10 năm bên nhau rồi chị tin tưởng rằng mình đã hiểu hết về anh ấy. Thế nhưng không phải, chị không hiểu chồng mình nhiều như mình nghĩ. Bởi vì, chị đánh mất anh chỉ vì những phút nông nổi của mình.

Tuổi thanh xuân của con người có mấy đâu mà hờ hững. Chị năm nay mới ngoài 30 thôi, anh cũng vậy. Đôi bạn cùng lớp mà, yêu nhau từ những ngày đầu mới đến trường. Tình yêu ngây thơ trong sáng ấy được xây đắp bằng một quãng thời gian đủ dài để tiến đến hôn nhân.

Giận chồng vợ bỏ đi không về, 1 tuần sau giả vờ đi ngang qua thì hốt hoảng khi thấy nhà mình kèn đám ma thổi ầm ĩ

Ảnh minh họa

Kết hôn rồi, chị vẫn giữ cái tính trẻ con, cố chấp của mình. Chị mặc định luôn trong đầu mình rằng lúc nào anh cũng phải nhường nhịn chị, không được cân đo đong đếm với chị. Nhưng chị quên mất mình là phụ nữ, mình cần phải biết thế nào để giữ người đàn ông ở bên cạnh mình lại.

Cưới nhau về có chung một đứa con trai nhỏ năm nay lên 6 tuổi, à chị có bầu em bé trước rồi mới kết hôn. Chị là người chi li cẩn thận nên thật sự muốn con theo học một môi trường tốt nhất. Trong khi anh thì muốn con phát triển tự nhiên không cần phải ép con quá nhiều vào một loại ngôn ngữ mới sớm đến vậy.

Tư duy của hai người không khớp nhau nên cãi vã. Cuối cùng sau trận cãi vã kịch liệt là chị bỏ nhà ra đi. Thật ra chị không nhiều bạn, bạn bè cũng có gia đình cả rồi có muốn làm phiền ai cũng không được nên chị đành tự đến nhà nghỉ ngủ. Trốn lỳ trong đó những 1 tuần trời chứ không phải là tìm về nhà làm gì cả. Càng như thế cô càng giận khi nghĩ rằng anh không đi tìm hay quan tâm gì mình.

1 tuần trôi qua, cô cảm thấy có gì đó sai thì phải nên lập tức tìm về nhà. Thế là trong cái lúc đang tức giận trở về nhà định trút giận lên anh thêm nữa. Vậy nhưng cô hoảng hốt đến vô cùng khi bắt gặp anh trong cảnh này. Anh chẳng đứng ở cổng đón cô, không cười nói, anh im bặt trong quan tài, nhà mình kèn đám ma thổi ầm ỹ, vào nhà chết điếng khi thấy bố mẹ chồng ôm quan tài chồng khóc ròng.

Cô hoảng lắm, chạy hối hả vào nhà thì đau đớn đến tột cùng khi mẹ anh tát cô cháy má rồi chửi:

– Mày cút đi, mày hại chết con tao.

– Mẹ ơi, con xin mẹ đừng làm thế. Tại sao chồng con lại ra nông nỗi này ạ??

– Nó đi tìm mày, nó đi tìm mày đấy. Thứ con dâu phá hoại, đồ sát chồng…

Mẹ anh cứ ôm quan tài anh nức nở. Còn cô thì nghẹn lại, cô khóc không ra tiếng. Tất cả sụp đổ rồi, sụp đổ cả rồi. Làm sa cô có thể chấp nhận được sự thật này đây. Sao có thể tha thứ cho bản thân khi mà chính mình đã gây ra lỗi lầm không thể nào tha thứ được ấy. Rồi mọi chuyện sẽ ra sao những ngày tiếp theo. Cô chẳng còn đủ can đảm để ở lại nhà chồng thêm nữa. Hãy nói cho cô biết cô nên làm gì đây??

Vậy mới nói, vợ chồng dù có giận nhau cũng nên im lặng 1 lúc cho qua cơn nóng bực rồi cùng nhau ngồi xuống nói chuyện để hiểu nhau hơn. Bỏ trốn không phải là giải pháp tốt, cho dù không xảy ra chuyện đau lòng này thì những uất ức trong lòng về đối phương sẽ không được giãi bày và ngày thêm trầm trọng, cộng với việc bỏ đi dài ngày, lúc trở về làm sao tránh được những nghi ngờ của chồng dành cho mình.

Theo Iblog

Related Posts: