Biết tôi bị bệnh chồng không cho tôi bế con. Anh thường bảo 'cách xa con ra một tí, tránh lây bệnh…'
Ngày tôi bắt đầu mang thai, đi xét nghiệm thì mới biết mình bị viêm gan B. Vì chuyện này chồng tôi rất oán hận tôi. Anh luôn mồm trách tôi “cô bị bệnh cũng không biết. Giờ đổ bệnh cho tôi, cho con tôi. Người bị viêm gan B là sẽ bị ung thư đấy có biết không?”. Con tôi sinh ra xong lập tức được tiêm huyết thanh. Sau đó mẹ chồng tôi xuống bế. Chồng tôi thường bảo tôi “cách xa con ra một tí, tránh lây bệnh sang con”. Tôi rất đau lòng nhưng cũng phải nghe theo.
Khi con tôi được 6 tháng thì bà nội không muốn ở cùng với vợ chồng tôi nữa. Bà bảo sẽ bắt cháu về quê nuôi. Tôi không muốn nên nói với chồng. “Bà nội về còn phải đi chợ. Ở nhà có một mình ông nội thì trông con làm sao?”. Vậy nhưng anh ta vẫn không nghe. Cãi nhau 1 lúc tôi tức quá la ầm lên “nó là con tôi tôi đẻ ra. Anh không có quyền cấm. Anh làm cái quỷ gì thế? Nó không phải con anh đâu!". Thế là anh ta tức giận lao vào tôi, đánh đạp tôi tới tấp, cắn vào ngực, vào lưng tôi chảy máu và tím hết cả người.
Tôi không thể chịu được cảnh một mình nằm nhớ con (ảnh minh họa)
Tôi đau quá không ngủ và khóc suốt đêm nhưng cũng không thay đổi được. Sau khi mẹ chồng bế con về quê chồng tôi cũng lao vào rượu chè bỏ mặc tôi suốt ngày với bốn bức tường. Tôi không chịu được cảnh một mình nằm nhớ con nên bỏ về nhà mẹ đẻ ở. Lúc này ở nhà chồng tôi lại đồn đại chồng tôi ‘bị cắm 1 đống sừng trên đầu’. Chồng tôi ghen, chạy đến tận nhà bố mẹ vợ chửi, lôi tôi về. Về tới nhà anh ta đánh tôi, đạp tôi và đấm vào giữa mặt tôi khiến tôi chết ngất. Khi tỉnh lại tôi thấy một mình mình nằm trơ ở đó, đau đớn. Còn chồng tôi đã bỏ đi với bồ.
Tôi bắt xe về nhà mẹ chồng. Lấy chuyện anh có bồ ra để khóc lóc. Lúc này mẹ chồng tôi đuối lý và đồng ý cho tôi bế con về nhà ngoại ít ngày. Tôi bế con ra bến xe thành phố lên xe về Hà Nội trước mặt bố mẹ chồng. Nhưng xe ra đến ngoại thành tôi lập tức nhảy xuống bắt xe khác. Cứ thế, tôi tìm đến một người bạn. Tại đây bạn tôi thuê một phòng trọ giúp mẹ con tôi. Tôi cũng lôi điện thoại ra bẻ sim rồi đổi số điện thoại không cho ai liên lạc nữa.
Trước đây tôi chưa đăng kí kết hôn với chồng tôi nên tôi ra đi cũng không có gì để mang theo. Sau đó ít lâu bố mẹ đẻ có liên lạc với tôi. Nghe nói chồng tôi rất đau khổ. Anh ta đến nhà bố mẹ tôi năn nỉ, nhờ bố mẹ chuyển lời xin tôi cho anh ta một cơ hội làm lại từ đầu. Lúc này, khi đã rời xa anh ta và sống cuộc đời tuy nghèo khó mà vui vẻ của mình tôi thực không có ý định quay lại. Tuy những ngày sống cùng nhau tôi đúng là người bệnh tật bị ghẻ lạnh. Nhưng chỉ cần được sống cùng con gái tôi tin với bản năng làm mẹ tôi có thể bảo vệ được tình yêu bé nhỏ của mình.
Bảo Dương