"Mẹ đừng có giả vờ nữa. Con bận lắm, con còn phải đưa con Tô đi khám nữa. Nó ốm 2 ngày không chịu ăn rồi, con chó của con đáng giá cả chục triệu đấy mẹ à".
- Con trai à, cuối tuần này mẹ bắt xe mang túi rau với 2 con gà lên cho vợ con ăn tẩm bổ nhé. Cho mẹ ở lại chơi với vợ chồng con 1 tuần nhé.
Nghe bà Hoa nói câu đó thì đầu dây nên kia là tiếng người con trai khó chịu.
- Mẹ già rồi ngồi một chỗ đi cho con nhờ. Lỡ như đi đường bị ngã gãy chân nằm ra đấy thì ai chăm. Ở thành phố thứ gì chả có, mấy bó rau của mẹ ngoài này có 3 ngàn 1 mớ to đùng rồi. Lên đây chi phí tiền xe cộ đi lại tốn kém lắm.
- Nhưng mà…1 năm rồi con chưa về nhà. Mẹ nhớ con…
Nhưng mà…1 năm rồi con chưa về nhà. Mẹ nhớ con… – Ảnh minh họa: Internet
Bà Hoa chưa nói hết câu thì đã nghe thấy tiếng "tút..tút", bà chẳng biết là con trai mình đã dập máy mà chỉ nghĩ chắc là mạng hỏng rồi hoặc là máy con trai bà hết tiền. Người ta vẫn thường mong khi về già chẳng cần giàu sang hay sung sướng mà chỉ cần nhận được sự quan tâm chăm sóc từ những đứa con của mình. Bà Hoa lấy chồng muộn nên chỉ sinh được một người con trai, sau khi chồng mất bà gồng gánh làm đủ mọi việc để nuôi con khôn lớn. Bà mừng lắm vì con mình được ăn học thành người. Sau khi ra trường thì xin được một công việc tốt lại cưới được một người vợ sang trọng, mua được xe hơi và nhà cao tầng nữa.
Vậy nhưng cái giá phải trả cũng quá đắt khi từ ngày con trai bà Hoa lấy vợ thì bà ít được gặp con trai mình. Nơi con trai bà sống cách xa ngôi nhà cũ nát của bà, mỗi lần trời mưa bà đều phải lấy xô chậu để hứng nước. Dù vậy bà vẫn không dám nói với con trai vì bà sợ tốn tiền của con.
Bà nhớ có một lần hiếm hoi khi con trai bà chủ động gọi về, giây phút đó bà Hoa mừng đến rớt nước mắt.
- Con ơi, con không về được thì 1 tuần gọi cho mẹ 1 lần được không?
- Gọi nhiều có được gì đâu hả mẹ. Mẹ có biết là phí điện thoại đắt lắm không? Con còn phải tiết kiệm để mua thức ăn cho con Tô nữa (tên con chó cưng của con trai bà Hoa).
Nghe con trai nói vậy bà chỉ gật đầu vì bà biết con trai mình vốn rất yêu chó. Từ lần hiếm hoi đó đến nay cũng đã hơn 4 tháng con trai bà không gọi điện về hỏi thăm. Mỗi ngày bà đều trông ngóng đứa con trai của mình về với mình, vậy nhưng lần nào cũng không có tin tức gì cả. Nhớ con quá không chịu nổi nữa nên ngày nào bà cũng cắt rau đem đi bán đến tận tối mịt mới về để dành tiền bắt xe lên thăm con.
Lên đến thành phố bà không dám gọi con ra đón vì sợ con bận lại còn ở nhà chăm vợ bầu nữa Thế là bà bắt xe ôm, nhưng khi người ta đòi tới tận 100 ngàn thì bà thấy đắt quá nên đành đi bộ. Đến được tới nhà con thì bà buông luôn mớ rau rồi trứng và thịt xuống đất vì quá mỏi. Lúc ấy con trai bà vừa đi làm về nhưng cầm luôn bó rau ném vào thùng rác.
- Đã bảo mẹ đừng có lên còn gì? Vợ con bầu bí khó ở nên mẹ ở lại làm cô ấy giận đấy.
- Mẹ mang ít đồ quê lên cho vợ con tẩm bổ. Mẹ nhớ con quá…cho mẹ ở ại 1 ngày rồi mẹ về cũng được.
- Rau vừa thối vừa nát thế này mẹ đem lên làm gì cơ chứ? Mẹ về đi, để hôm khác con đưa vợ về thăm mẹ sau. Giờ để con chở mẹ ra bến xe.
Thế là chưa kịp vào nhà uống cốc nước thì bà đã bị con trai chở thẳng ra bến bắt xe về quê, nhìn con được một tý mà bà chỉ biết bật khóc. Cũng từ hôm đó thì sức khỏe của bà Hoa yếu hẳn đi, mắt mờ chân tay không còn cứng cắp nên bà chẳng nhìn thấy gì. Có đến 1 ngày bà không dậy nổi để nấu ăn, nhưng bà vẫn cầm điện thoại gọi cho con trai báo mình ốm nặng để con về gặp mình. Vậy nhưng sau 83 cuộc gọi thì con trai bà chỉ quát.
- Sao mẹ gọi lắm thế….phải để cho con làm việc nữa chứ?
- Mẹ biết…nhưng con có thể về nhà gặp mẹ 1 lần không? Mẹ thấy trong người mệt lắm…
- Mẹ đừng có giả vờ nữa. Con bận lắm, con còn phải đưa con Tô đi khám nữa. Nó ốm 2 ngày không chịu ăn rồi, con chó của con đáng giá cả chục triệu đấy mẹ à.
Lần này như lần khác con trai bà vẫn tắt máy trước, nước mắt bà tuôn trào…bỗng bà muốn được làm con chó cưng của con trai mình. Như vậy bà sẽ được con trai quan tâm, ngày nào cũng chăm sóc. Bà ốm quỵ đi…đến khi hàng xóm chạy sang thì bà đã nằm bất động…người lạnh toát và vẫn cầm điện thoại chờ đứa con trai mình gọi về.
Bà ốm quỵ đi…đến khi hàng xóm chạy sang thì bà đã nằm bất động…người lạnh toát và vẫn cầm điện thoại chờ đứa con trai mình gọi về – Ảnh minh họa: Internet
Đứa con của bà vẫn không hay mẹ mình chết cho đến khi hàng xóm gọi báo tin. Lúc đó người con của bà chạy về ôm lấy bà gọi mẹ…chỉ tiếc rằng bà đã không còn nghe thấy nữa. Bà chết co quắp trong căn nhà tồi tàn, trên manh chiếc mốc cũ rách. Nồi cơm bà nấu mấy ngày trước vẫn còn nguyên xi…chỉ có điều nó mốc meo lên hết cả rồi vì bà chẳng kịp ăn
Đứa con trai của bà khóc trong hối hận, giá như khi bà còn sống thì người con quan tâm đến bà. Vậy mới nói đời người ngắn lắm, phận con cái phải báo hiếu cha mẹ. Đến khi cha mẹ mất rồi mới nhận ra mình sai thì đã quá muộn. Nên nhớ cha mẹ là phật ở trong nhà…là con cái đừng để giọt nước mắt rơi nên má cha mẹ mình.
Theo Phụ Nữ Sức Khỏe/GĐVN
Trong cuộc sống có rất nhiều điều cần thổ lộ, hãy gửi lời tâm sự của bạn tới VGT qua email: newsvietgiaitri.com.vn để mọi người cùng chia sẻ nhé! VGT cam kết sẽ giữ bí mật mọi thông tin mà bạn gửi cho chúng tôi trong mọi trường hợp.