Người tôi thương nhớ bao nhiêu năm tháng. Em vẫn dịu hiền như vậy, đẹp đẽ như vậy. Em nhìn tôi và nói “anh có khỏe không, đây là nhà em, còn đây là con trai em. Cháu 10 tuổi rồi anh ạ!”.
Sớm nay, trời dịu mát đến lạ thường, gió heo may hiu hiu báo hiệu một mùa thu mới lại về. Tự nhiên cũng làm cho lòng tôi se lạnh! Không mùa thu nào đến, đi dưới tiết trời dịu dàng này mà tôi không nhớ đến em. Tôi nhớ anh mắt trong veo to tròn của em, mỗi khi ngước lên nhìn tôi tha thiết. Tôi cũng nhớ cái dáng gầy mong manh của em, như đi cùng gió mỗi khi tan trường. Tôi càng nhớ hơn, những ngón tay gầy, thường hay lồng vào bàn tay tôi, mỗi khi tôi nhăn mặt vì công việc. Hoặc là tiếng cười giòn tan của em mỗi khi chọc tôi tức giận…..
Đã lâu lắm rồi, như từ ngày xửa ngày xưa, tôi đã mơ ước được cùng em về một nhà, nấu cho nhau ăn, đèo nhau đi làm, chơi cùng với con hay đơn giản chỉ là hai vợ chồng, dựa lưng nhau nghe một bản nhạc trữ tình. Hoặc giả như, mỗi chiều tôi đi làm về, chỉ cần nhìn thấy nụ cười tươi tắn của em là mọi mệt nhọc đều tan biến. Nghĩ thế thôi đã đủ làm tôi thấy hạnh phúc lắm rồi.
Nhưng cuộc đời, không ai qua nổi chữ ngờ. Tôi gặp một người con gái khác, nói thật tôi không thấy yêu người đó. Nhưng đàn ông mà, em đẹp, em quyến rũ, em thích tôi và hơn nữa em có điều kiện cho tôi có thể phát triển sự nghiệp. Thời gian chúng tôi làm cùng dự án, tôi ở gần em nhiều hơn là người yêu tôi, em chăm sóc tôi chu đáo, sáng có đồ ăn, chiều có áo ấm, đêm có người tâm sự. Những cuộc điện thoại giữa tôi và người yêu thưa dần. Rồi chuyện gì đến cũng sẽ đến, em có bầu. Vì trách nhiệm tôi đồng ý cưới em.
Ngày tôi về gặp người yêu, mắt em sáng ngời, tíu tít bên tôi. Tim tôi đau thắt lại, em nói với tôi “em sẽ cho anh một bất ngờ”. Tôi nói “Để anh nói trước”. Tôi thông báo cho em việc tôi sẽ lấy vợ, rằng cô ấy sẽ có cách cho sự nghiệp của tôi thăng tiến. Tôi còn nói cô ấy đã có con của tôi, tôi không muốn là người vô trách nhiệm. Không bao giờ tôi quên ánh mắt kinh hoàng của em khi ấy, em như nuốt khan từng lời tôi nói vậy, rất khó nhọc. Rồi em cúi đầu, ánh mắt chìm vào u tối, em nói em không sao và chúc tôi hạnh phúc.
Mười năm đã qua đi, cuộc sống thay đổi rất nhiều. Vợ chồng tôi không có tiếng nói chung, đời sống vợ chồng rất ngột ngạt. Cũng tại tôi không thể quên được em, có đôi lần len lén lấy ảnh cất sâu trong ví ra ngắm. Đỉnh điểm là khi vợ dọn đồ lại vứt cái đồng hồ dây da mà tôi cất dưới đáy tủ đi. Vợ tôi không biết đó là món quà duy nhất tôi còn giữ lại của em. Tôi tát cô ấy một cái. Chúng tôi chia tay nhau.
Tôi lang thang nơi công viên cũ, bóng dáng em vẫn không hề phôi phai trong tôi. Tôi gặp một cậu bé, ôi chao đôi mắt ấy giống đôi mắt của em vô cùng. Tôi ngẩn người ngắm cháu, đi theo như vô định, chỉ đến khi ba cháu xuất hiện, anh nhìn tôi và tỏ vẻ kinh ngạc vô cùng. Tôi bối rối quay lưng lại, không tin vào mắt mình, đó chính là em. Người tôi thương nhớ bao nhiêu năm tháng. Em vẫn dịu hiền như vậy, đẹp đẽ như vậy. Em nhìn tôi và nói “anh có khỏe không, đây là nhà em, còn đây là con trai em. Cháu 10 tuổi rồi anh ạ!”.
Tự nhiên tim tôi như đau thắt lại, nhìn em nhìn con em, tôi rất muốn hỏi, đó có phải là “bất ngờ” mà em định dành để nói cho tôi hồi trước không ! Tôi không thể thở nổi.
Chồng em đến, môt tay bắt tay tôi, còn một tay choàng lấy vai em dịu dàng. Tôi biết, mình không có quyền được biết bất cứ điều gì…….
Mùa thu này, trời không còn trong xanh nữa…
An An
Trong cuộc sống có rất nhiều điều cần thổ lộ, hãy gửi lời tâm sự của bạn tới VGT qua email: newsvietgiaitri.com.vn để mọi người cùng chia sẻ nhé! VGT cam kết sẽ giữ bí mật mọi thông tin mà bạn gửi cho chúng tôi trong mọi trường hợp.