Vào những ngày Hà Nội lạnh như thế này, em lại nhớ anh, hay nhớ những ngày em còn ngây thơ …em chằng hiểu nữa.
” Trong tim ai chẳng có một tòa thương thành”…
Chúng ta đã chia tay, gần 8 năm trôi qua, thế mà em vẫn nhớ, cảm giác khi bàn tay anh chạm nhẹ vào em, kéo em lại gần dựa vào anh ngắm người qua lại ở một quán cà phê trong ngõ. Mùi cà phê thơm thơm phảng phất, cái nắm tay, lồng ngừng ấm áp của anh…
Tòa thương thành của em là Anh- là mối tình đầu day dứt, mối tình chứng kiến sự ngây thơ của em, em đã từng nghĩ, anh sẽ nắm tay em mãi mãi như thế, em có thể dựa vào anh mãi như vậy, nhưng thời gian đã lấy đi của anh – của em tất cả.
Chúng mình bằng cách nào đó đã chia tay, vào những ngày đầu đông như thế này, không lạnh rét căm căm mà em mất đến cả tuần trời nằm co quắp trong đống chăn, thẫn thờ không thể tin được , anh rời xa em…
Anh đi xa Hà Nội.
Em ở lại, những năm tháng đầu tiên, em ngơ ngẩn và không tin anh rời Hà Nội rồi, em không tin chúng ta sẽ xa nhau sau những năm rộng tháng dài yêu nhau, bên nhau, nâng niu cuộc sống của nhau.
Thời gian trôi đi, em đã trưởng thành hơn nhiều, 27 tuổi, em sắp lập gia đình rồi, nhưng cứ mỗi khi gió lạnh ngoài kia bắt đầu thổi, trên đường đi làm, đường Hoàng Diệu lá rụng rơi, đi qua đường Hoàng Thành nơi chúng mình từng nắm tay nhau bước qua , em thấy nhớ anh…Em chưa bao giờ ép mình quên anh, quên những kỉ niệm…Bởi quãng thời gian đó là thời gian hạnh phúc của cả thanh xuân em và anh, những nụ hôn vụng dại trao nhau, những siết tay ,cả em của những năm ấy trong sáng ngây thơ, luôn tin vào những điều cao xa…
Còn anh? Anh đi xa quá lâu rồi, anh đã về tới Hà Nội chưa? đã lập gia đình chưa?…
Đôi khi em lẩm bẩm những câu hỏi như vậy vào thinh không, em có cảm giác anh đang ở đâu đó gần đây, cùng dưới một bầu trời của em , chỉ là, chúng ta sẽ không còn chạm mặt nhau nữa, không nắm tay nhau, không cười đùa nữa,…Em cũng thôi không dựa vào anh nữa…
Còn nhớ, không có nghĩa là còn yêu…Kí ức của em đã dừng lại của một cô gái 19, 20 tuổi về anh . Anh vẫn luôn là kí ức đẹp, là chàng trai mà em đã từng yêu…
Anh , còn anh? Anh có còn nhớ em không? Thời gian có lẽ đã xóa đi những ngây thơ nơi anh và em rồi, để lại những nỗi nhớ, cơn đau chẳng còn bất ngờ nữa.
Anh còn nhớ hay anh đã quên, có thấy lồng ngực mình nhói lên…Mỗi khi bắt gặp một dáng hình cũ, một mùi hương cũ…
Anh này, hôm nay Hà Nội nhớ anh!
Tường Vy
Trong cuộc sống có rất nhiều điều cần thổ lộ, hãy gửi lời tâm sự của bạn tới VGT qua email: newsvietgiaitri.com.vn để mọi người cùng chia sẻ nhé! VGT cam kết sẽ giữ bí mật mọi thông tin mà bạn gửi cho chúng tôi trong mọi trường hợp.