Mẹ chồng nói, số tôi sướng, vừa về làm dâu đã có nhà riêng để ở, không phải làm dâu ngày nào…
Tôi sinh ra ở một vùng quê nghèo, bố mẹ tôi đều làm công chức, nhưng thu nhập cũng chỉ đủ để nuôi hai con ăn học. Dưới tôi, còn có một em trai nữa, đang học đại học.
Ra trường được 1 năm, tôi có một công việc ổn định tại một trường học tư, thu nhập tuy không cao, nhưng cũng đủ để tôi chi tiêu cá nhân và có một chút tích lũy hoặc giúp mẹ lo cho em ăn học. Rồi tôi quen chồng tôi bây giờ, nhà anh ở thành phố nơi tôi làm việc, anh làm việc cho một cơ quan nhà nước, nên thu nhập rất thấp, mỗi tháng chỉ 4 triệu đồng, không có khoản gì khác.
Bố mẹ anh rất giàu có, mẹ anh làm quản lý cho một khách sạn, còn bố làm việc cho một tập đoàn nước ngoài. Nên anh không phải lo gì chuyên tiền nong. Cưới xong, bố mẹ chồng cho chúng tôi ở riêng tại một căn nhà ông bà mua trước đó. Tất nhiên, căn nhà đứng tên chồng tôi.
Ngày đầu tiên dọn ra nhà mới, mẹ chồng đã nói với tôi: “Sướng nhất mày, vừa lấy chồng xong đã có nhà riêng để ở, chẳng phải mất đồng nào, cũng không phải làm dâu ngày nào. Sống cho nó tử tế, không tôi đuổi cổ ra đường…”
Dẫu biết mẹ chồng chỉ nói vui, nhưng tôi vẫn cảm thấy chạnh lòng, cảm thấy sự coi thường của bà trong đó. Tôi chẳng dám nói với ai, chỉ cảm thấy buồn khủng khiếp mỗi khi nghĩ đến câu nói của bà.
Chồng tôi vốn lười biếng, ở riêng anh cũng chẳng khá hơn. Công việc của anh nhàn hạ hơn của tôi, nhưng đi làm về không bao giờ anh về thẳng nhà mà la cà gặp gỡ bạn bè đến muộn mới về, hôm nào về sớm thì anh lại ôm máy tính, điện thoại để chơi game, chẳng giúp gì tôi việc nhà cửa.
Bây giờ tôi đang bầu bí, anh cũng chẳng giúp đỡ tôi, cũng chẳng hỏi tôi tình hình như thế nào. Nhưng cứ thấy nhà bẩn, bừa bộn là anh gầm lên, nói tôi không chịu dọn dẹp.
Tôi trách vô tâm, tôi đang bầu bí thì anh nói tôi đòi hỏi nhiều quá, có lần anh còn nói không ở được thì ra khỏi nhà, anh không giữ. Tôi ứa nước mắt, muốn bỏ đi ra khỏi nhà anh, nhưng nghĩ đến đứa con trong bụng, nghĩ đến bố mẹ mình ở quê, tôi lại cố nhẫn nhịn ở lại.
Việc nhà thì anh không giúp, thu nhập hàng tháng anh cũng không đưa cho tôi, tôi hỏi thì anh nói tiền anh dùng để ăn sáng và quan hệ bạn bè, công việc, ngoài ra anh đóng tiền điện nước hàng tháng thì hết.
Tôi nói chuyện với mẹ chồng để mong mẹ nói giúp với chồng tôi một câu, để anh có trách nhiệm hơn với tôi và đứa con trong bụng. Nhưng mẹ chồng chẳng những không bênh tôi mà còn trách tôi quá quắt với chồng, bà nói nhà không phải thuê, thu nhập chỉ để chi tiêu ăn uống hàng ngày mà cũng không nổi lại phải bắt chồng đưa tiền.
Mẹ chồng còn nói, nếu không đủ thì bảo bố mẹ đẻ ở quê chu cấp mà tiêu, nhà bà mua nhà xong hết sức rồi, không có đâu mà cho. Còn sống với chồng mệt mỏi quá thì có thể đi ra ngoài ở trọ.
Tôi cứng họng, không nói thêm được câu nào. Mới cưới được hơn 1 năm, cuộc sống của tôi đã như vậy. Tôi không hiểu mình sống những ngày tiếp sau như thế nào với một người chồng vô trách nhiệm và một người mẹ chồng lúc nào cũng tỏ thái độ coi thường tôi.
Theo Đất Việt
Trong cuộc sống có rất nhiều điều cần thổ lộ, hãy gửi lời tâm sự của bạn tới VGT qua email: newsvietgiaitri.com.vn để mọi người cùng chia sẻ nhé! VGT cam kết sẽ giữ bí mật mọi thông tin mà bạn gửi cho chúng tôi trong mọi trường hợp.