Nó ngập ngừng, nhìn vẻ đáng thương của nó, chủ quán muốn cho nó chai rượu luôn, thậm chí còn cho nó ít tiền. Nhưng ông nhận ra sự mạnh mẽ trong con người nó.
Anh lao vào quán, ôm chặt lấy thằng bé nức nở câu xin lỗi. (Ảnh minh họa)
Từ ngày vợ mất, anh đâm ra đổ đốn, chán nản, chả thiết tha gì với cuộc sống. Anh lao vào rượu chè, thứ mà trước đó chỉ khi nào quá vui anh mới uống. Giờ chị chết rồi, anh đổi sở thích. Cứ chán đời là anh uống rượu. Mà có thấy cái hôm nào là anh không chán đời đâu. Cứ nghĩ đến cảnh sống không có chị bên cạnh là anh lại thấy cuộc đời này anh tồn tại thật vô nghĩa rồi. Anh ôm chai rượu, ngà ngà chìm vào giấc ngủ với hơi men nồng nặc mà không hề biết rằng…
Con trai anh, một thằng mới có 6 tuổi đang đưa đôi mắt đẫm nước nhìn lên di ảnh mẹ, rồi lại biến ánh mắt ấy thành sợ hãi khi nó quay sang nhìn anh. Từ ngày mẹ mất đến bây giờ, ngày nào nó cũng chứng kiến cảnh bố nó say xỉn. Nhà cửa chẳng có người dọn dẹp, căn bếp thì nguội lạnh cả tháng nay, nó đã không còn thấy được khung cảnh ấm áp của gia đình khi xưa nữa.
Rồi bất ngờ nó bị tiếng quát giật giọng của anh đưa trở về thực tại đầy nước mắt:
-Mày còn ngồi thần ra đó làm gì, mau đi mua cho tao lít rượu về đây.
Bố nhìn nó, thét lên vô cảm. Nó lần vào hai bên túi, thẽ thọt trả lời:
-Bố ơi, hết tiền rồi bố ạ!!
Từ ngày vợ mất, anh đâm ra đổ đốn, chán nản. (Ảnh minh họa)
Nó vừa dứt lời thì chiếc đĩa bay thẳng về phía mặt nó, đập vào trán nó đau điếng rồi té bể khi đáp xuống đất.
-Mày ăn ít thôi, ăn gì mà hết cả tiền rồi. Từ ngày mai mày ra chợ kiếm tiền về mua rượu cho tao mau.
Thằng bé rơi nước mắt nhìn bố. Nó nức nở thầm gọi tên mẹ. Mẹ mất, bố chẳng còn thương nó nữa. Bố chỉ nghĩ đến rượu mà không có rượu thì sẽ đánh nó. Mọi người cũng biết chẳng thể nào ngăn cản, khuyên bảo được anh nên đành mua giúp thằng bé ít rau củ cho nó ngồi bán ở chợ. Nhìn cái vóc dáng loắt choắt, bé con con của nó ngồi dãi nắng, dầm sương mà ai cũng xót xa. Chẳng ít người mua rau thì ít, cho nó tiền thì nhiều nhưng chẳng bảo giờ nó lấy. Nó nói nó chỉ nhận đúng những gì nó xứng đáng được nhận mà thôi. Nó còn bé mà đã có lòng tự trọng đến như vậy rồi.
Số tiền bán rau được, trả cho người ta xong, còn bao nhiêu nó sẽ mang về mua rượu cho bố nó. Nó nghe lời bố dù bố tệ bạc với nó. Vì nó rất sợ bố sẽ bỏ nó mà đi như mẹ. Nó cứ nghĩ nó cố gắng từng ngày thì mọi chuyện sẽ ổn, không ngờ…
Mấy hôm nay nó mệt, nó thấy người nóng và hai mắt chỉ muốn nhắm tịt lại không muốn mở ra một chút nào. Bán rau, nó đã cố căng mắt ra thức nhưng không thức được. Thế rồi nó ngủ gật. Tỉnh dậy thì trời cũng sập tối. Nhìn đống rau còn nguyên, nó hốt hoảng. Không bán được chút rau nào sẽ không có tiền mua rượu. Mà không có rượu, nó sẽ bị bố đánh. Nó không thể về nhà với hai bàn tay trắng thế này được. Bất chợt nó thấy một quán cơm rất đông khách trước mặt, bụng đói meo, nó liếm mép rồi bước vào:
-Cháu có thể xin được bê bát, dọn thức ăn thừa trên bàn để đổi lấy một chai rượu được không ạ!!
Nhìn thằng bé còm nhom, có vẻ run rẩy, chú quán thực sự động lòng. Ông nhìn nó, nhẹ nhàng:
-Tại sao cháu lại muốn đổi lấy chai rượu mà không phải thứ khác??
-Vì bố cháu muốn uống nó ạ!!
Nó ngập ngừng, nhìn vẻ đáng thương của nó, chủ quán muốn cho nó chai rượu luôn, thậm chí còn cho nó ít tiền. Nhưng ông nhận ra sự mạnh mẽ trong con người nó. Nó sẽ không bất cứ thì gì khi được cho, nếu không, nó đã xin ngay từ đầu. Ông gật đầu nhận nó và quan sát nó làm. Nó rất cẩn thận, tỉ mỉ, ông chợt nhận ra, nếu được giáo dục, học hành đầy đủ, nó nhất định sẽ thành tài.
Anh tỉnh dậy vì cái bụng đói, thường giờ này thằng bé đã về và đưa rượu cho anh nhưng hôm nay nó chưa về. Anh cất tiếng gọi, nó không trả lời. Bất giác anh lo sợ có chuyện xảy ra với nó. Anh lao ra ngoài tìm nó để rồi chết đứng trước cảnh nó đang gồng mình bê chồng bát nặng, nó đang tự bóc lột sức lao động của mình chỉ vì anh.
Nghe chủ quán nói, anh rơi nước mắt. Tại sao anh lại có thể đối xử tệ bạc như vậy với đứa con anh dứt ruột vì nó cơ chứ. Chẳng phải khi còn sống, chị đã yêu thương, chăm sóc cho nó chu đáo như thế nào. Và bản thân anh cũng đã hứa sẽ chăm sóc nó thật tốt trước khi chị ra đi cơ mà. Rượu đã khiến anh u mê quá lâu rồi. Anh lao vào quán, ôm chặt lấy thằng bé nức nở câu xin lỗi. Anh phải thay đổi để chăm sóc tốt cho thằng bé. Nó là đứa trẻ ngoan ngoãn và sau này chắc chắn sẽ thành công.
Theo Blogtamsu
Trong cuộc sống có rất nhiều điều cần thổ lộ, hãy gửi lời tâm sự của bạn tới VGT qua email: newsvietgiaitri.com.vn để mọi người cùng chia sẻ nhé! VGT cam kết sẽ giữ bí mật mọi thông tin mà bạn gửi cho chúng tôi trong mọi trường hợp.