Chủ Nhật, 5 tháng 11, 2017

Phụ nữ sinh ra là để yêu thương, chứ không phải để chịu đau khổ

Giờ đây, tôi lại phải khóc một mình, một mình tự lau nước mắt cho mình. Khi tôi yếu đuối nhất ,cần chồng tôi nhất, thì anh lại đang vui bên duyên mới.

Chưa bao giờ tôi đòi hỏi sẽ có ai phải quan tâm đến mình hoặc phải dành tất cả tình yêu thương cho tôi. Cho dù tôi là con gái, nhưng là một phụ nữ đầy gai góc, tình cảm đấy, yếu ớt đấy nhưng tính nết vô cùng kiên cường. Tất nhiên không phải vì thế mà tôi không muốn được yêu thương, ve vuốt và hưởng sự ngọt ngào, tôi cũng là một người rất lãng mạn.

Tôi có một gia đình nhỏ, luôn đầy ắp tiếng cười của trẻ con, cũng tràn ngập yêu thương của hai vợ chồng. Chúng tôi luôn phấn đấu để cơ một cuộc sống tốt hơn, có tương lai cho hai đứa nhỏ. Ngay cả khi chồng tôi bị tai nạn, một bên mắt còn chẳng thấy đường, chân đi tập tễnh, liệt cả dây thần kinh số 5, tôi vẫn gồng mình lên được. Vì tôi yêu gia đình ấy, tôi thương chồng tôi rất nhiều. Những vất vả một mình cắn răng chịu đựng, nhiều lúc tủi thân mà không dám khóc sợ chồng nhìn thấy lại tổn thương. Chạy ngang chạy dọc như con thoi mà đôi khi thấy vẫn không sao bù đắp nổi, vẫn thấy đuối quá chừng. Làm trong làm ngoài, đầu tắt mặt tối, thậm chí nhiều khi tôi còn không nhớ mình đã soi gương lần cuối khi nào. Tôi chẳng khác nào người đàn bà đi ngược chiều bão, một mình chống cả bầu trời khó khăn.

Phụ nữ sinh ra là để yêu thương, chứ không phải để chịu đau khổ

Vậy mà giờ đây, tôi lại phải khóc một mình, một mình tự lau nước mắt cho mình. Khi tôi yếu đuối nhất, cần chồng tôi nhất, thì anh lại đang vui bên duyên mới. Bên người phụ nữ khác chứ không phải là tôi. Thật sự tôi rất hận, tại sao lại nỡ đối xử với tôi như thế, tôi chỉ là phụ nữ thôi mà, tôi cũng có trái tim, cũng biết đau đớn như ai, tôi không thể hiện ra không có nghĩa là tôi không muốn được người khác che chở. Hay người ta thấy tôi quá mạnh mẽ rồi, không cần quan tâm đến tôi nữa, hay người ta nghĩ, có đau khổ thế nào tôi cũng sẽ vượt qua, giống cái người đàn bà đi trong bão ấy. Người ta không thấy người đàn bà vượt bão ấy, đau khổ và cô đơn thế nào hay sao?

Tôi ốm, sự cô đơn và sự cay đắng gần như khiến tôi tủi hờn tất cả. Tôi thấy thương cho tôi, cũng chẳng muốn trách cái con người phụ bạc ấy, tôi lại muốn xem họ có thể sống tốt với nhau, yêu thương nhau, hi sinh vì nhau hay không? Nếu có thì quả thật, coi như kiếp trước tôi mang món nợ đời với anh, giờ tôi đã trả xong. Nghĩ như thế mà sao tim tôi vẫn đau đớn vô cùng! Tôi thấy thương những đứa con của chúng tôi, chúng nó không đáng phải chịu sự sai lầm của người lớn. Cả tuổi thơ của các con sẽ là vết đau lâu lắm.

Vết sẹo này, người lớn không bao giờ có thể hiểu được. Vì người lớn có hạnh phúc riêng của họ, còn mãi chạy theo những niềm đau riêng của họ. Ai đau mới biết mình đau, còn nỗi đau của người khác, sao đau bằng của mình !

Giờ đây thanh thản ,tôi thấy an yên mà sống, bầu trời không còn quá trong xanh như hồi trước, nhưng cũng không còn mây đen bao phủ . Tôi tin trong cả biển người, với một người như tôi, chắc chắn sẽ có tia nắng ấm áp sẽ xua tan bóng tối mà anh tạo ra . Còn nếu không có, tôi vẫn tin, tôi có thể tự tạo ra ánh sáng đó. Tôi không còn hận người như anh!

Vân Anh

Tin liên quan

Trong cuộc sống có rất nhiều điều cần thổ lộ, hãy gửi lời tâm sự của bạn tới VGT qua email: newsvietgiaitri.com.vn để mọi người cùng chia sẻ nhé! VGT cam kết sẽ giữ bí mật mọi thông tin mà bạn gửi cho chúng tôi trong mọi trường hợp.

Related Posts: