Thứ Năm, 2 tháng 11, 2017

Vợ chồng suýt đánh nhau chỉ vì thói quen xới những bát cơm không đẹp mắt

Đầu tiên tôi định sáng dậy sẽ “post” lên face những lời cay nghiệt: “quan tâm chăm sóc nhau mới khó, bơ nhau đi khó méo gì!”. Rồi ngày mai tôi sẽ lấy cho lão chồng hai khểu cơm con con, cho lão đói chết.

Trước đây bố tôi hay càu nhàu mẹ tôi vì lý do mẹ tôi luôn xới bát cơm đầy. Nhất là khi lấy cho mọi người bát cuối, bao giờ mẹ cũng giả vờ lỡ tay “quất” cho bát cơm thêm hẳn một cái ngọn. Sẽ chẳng thành vấn đề nếu bữa đó cả nhà ngon miệng, ai cũng chén hết veo. Nhưng lỡ hôm dạ ngang ngang thể nào mẹ cũng phải nghe bố con tôi ca cẩm. Thường bố tôi sẽ nhăn mặt: “bảo bao nhiêu lần rồi không được, có mỗi việc lấy bát cơm…”. Còn tôi lên cơn dở hơi, nằng nặc bắt mẹ sẻ ra cho bằng được.

Từ khi hai chị em khăn gói đi học xa nhà. Mẹ mua cho chúng tôi một cái bếp gas đơn và một cái nồi cơm điện. Từ đó tôi bắt đầu tập đi chợ, nấu ăn. Vì phải lấy tiền từ túi mình ra mua thịt, rau, bỏ công sức của mình ra để nấu nướng tôi mới bắt đầu để ý. Tôi thấy tiếc mỗi khi hai chị em ăn xong mà thức ăn vẫn còn thừa. Tôi bắt đầu có khái niệm “ăn cố” cho đỡ phí. Thế rồi tôi nhận ra thói quen chỉ ăn đúng 2 chuyến lấy cơm của em trai và để nó có sức khỏe để học đêm tôi len lén xới nhiều thêm một chút. Thói quen lấy cơm đầy giống mẹ dần hình thành trong tôi từ lúc nào không biết. Cho đến khi tôi lấy chồng và chồng tôi phát hiện ra sự thật này.

Vợ chồng suýt đánh nhau chỉ vì thói quen xới những bát cơm không đẹp mắt

Từ lúc đi chợ, nấu ăn, thói quen lấy cơm đầy giống mẹ dần hình thành trong tôi từ lúc nào không biết (ảnh minh họa)

Bữa tối, tôi vừa xới bát cơm đặt xuống bàn. Chồng tôi nói ngay “sao em không lấy chân đạp xuống”. Tôi thu tay lại định bắt chước mẹ không nói nhưng bên cạnh chồng tôi lại lừ mắt cằn nhằn “anh đã bảo bao nhiêu lần. Nói cho mà biết không đi đâu lại xấu hành xấu hổ”. Tự nhiên trong cổ đẩy lên một cục nghẹn, tôi thấy mắt mình cay xè. Dằn mạnh cái muôi lấy cơm đang cầm trên tay xuống bàn. Từ lúc đó, bữa cơm tối của vợ chồng tôi diễn ra trong im lặng, không ai cảm thấy hài lòng.

Đêm đến, tôi nằm thu người về nửa góc giường của mình, suy nghĩ miên man. Đầu tiên tôi định sáng dậy sẽ “post” lên face những lời cay nghiệt: “quan tâm chăm sóc nhau mới khó, bơ nhau đi khó méo gì!”. Rồi ngày mai tôi sẽ lấy cho lão chồng hai khểu cơm con con, cho lão đói chết. Nhưng rồi nằm một lúc tự nhiên tôi nhớ đến mẹ của mình. Vì sao ngày xưa mỗi lần bố con tôi hạch sách mẹ tôi lại lặng im? Mà hồi đó nhà tôi nghèo xác xơ để lấy cho ba bố con những bát cơm đầy có ngọn thể nào mẹ tôi cũng bị đói bụng. Đấy chẳng phải là một sự hi sinh sao? Vì thương, yêu nên mẹ muốn bố con tôi được ăn no thêm một chút.

Tuy thời thế của tôi và chồng tôi không còn khó khăn như xưa nữa và tôi thì cũng chẳng nhẫn nhịn được như mẹ của mình. Nhưng xét cho cùng hành vi lén bỏ thêm cơm vào bát kia cũng chỉ xuất phát từ việc tôi lo cho chồng, muốn chồng ăn được nhiều hơn, có thêm một ít sức khỏe. Sẽ thật vớ vẩn nếu chúng tôi cãi nhau chỉ vì một hành động đầy yêu thương như thế. Nên tôi quyết định tha thứ, kể câu chuyện xưa và tiếp tục lấy những bát cơm đầy ú ụ cho chồng.

H.V

Tin liên quan

Trong cuộc sống có rất nhiều điều cần thổ lộ, hãy gửi lời tâm sự của bạn tới VGT qua email: newsvietgiaitri.com.vn để mọi người cùng chia sẻ nhé! VGT cam kết sẽ giữ bí mật mọi thông tin mà bạn gửi cho chúng tôi trong mọi trường hợp.

Related Posts: